Chương 168: (Vô Đề)

Ăn khỏe, là người rộng rãi...

Hứa Ấu Diên bảo có chuyện muốn nói với Thời Dã, nhờ Thời Duyệt đổi chỗ với Thời Dã.

Bị đuổi lên hàng ghế phía trước, Thời Duyệt bơ vơ không nơi nương tựa cầm điện thoại, Hứa Ấu Diên và Thời Dã đã ngồi cùng nhau là không ngừng miệng, ghé sát vào nhau xì xầm nói chuyện, Thời Duyệt muốn nghe các chị nói gì cũng không thể nghe rõ.

Vẫn chưa cưới, Hứa Ấu Diên đã bắt đầu có chuyện chỉ nói với chị em, vậy mà được à?

Cưới! Không cưới không được!

Thời Duyệt tính toán, sau khi về đến nhà lấy được nhẫn phải cầu hôn ở hoàn cảnh lãng mạn thế nào, Hứa Ấu Diên được cầu hôn sẽ có vẻ mặt ra sao.

Sự cố vật phẩm rốt cuộc đi qua, Hứa Ấu Diên đã được rửa oan, mặc dù chuyện này không gây xôn xao như sự cố vật phẩm khi đó, nhưng hiện giờ tất cả mọi người trong ngành sản xuất trò chơi đều biết Hứa Ấu Diên bị Lưu Phong vu oan hãm hại. Giờ đây sự thật đã được công bố, Hứa Ấu Diên đang cố gắng chiến đấu với Tái Tạo Vũ Trụ thậm chí là toàn bộ SQUALL, đã nói chuyện với hội đồng quản trị của SQUALL nhiều lần.

Trước kia Hứa Ấu Diên không thể quyết tâm đến với Thời Duyệt, giờ đây tất cả sóng gió đã đi qua, kể cả nếu Thời Duyệt có phô trương cầu hôn, chị cũng không có lý do gì để từ chối đúng không?

Thời Duyệt từng nghe các chị em của Hứa Ấu Diên nói rất nhiều án lệ bạn đời không còn nồng nhiệt sau mười năm, cô thề sẽ giữ nhiệt tình với Hứa Ấu Diên mãi mãi, không bao giờ muốn cuộc sống trở nên nặng nề và nhàm chán.

Thời Duyệt ngồi kia đang lên kế hoạch cầu hôn, Hứa Ấu Diên và Thời Dã vẫn đang tranh luận xem rốt cuộc Tiểu Đồng có cong hay không, rốt cuộc tất cả những hành động của Tiểu Đồng trước kia xuất phát từ tình bạn hay tình yêu.

"Con gái mười mấy tuổi dính nhau cả ngày là chuyện bình thường, cậu không thể nói người ta là cong chỉ vì thế." Hứa Ấu Diên nói có lý có cứ, "Khi đó hôn nhân đồng giới vẫn chưa hợp pháp, mọi người chỉ hiểu rất ít về đồng tính, Tiểu Đồng là học sinh chuyển trường, muốn chơi với bạn nữ trong môi trường mới, đưa bánh mì dẫn đi xem concert gì đó, rất bình thường được không. Hơn nữa người ta một không thổ lộ hai không làm gì khác thường ba quan trọng nhất, cậu nghĩ lần này chúng ta về là để làm gì?

Tham dự lễ cưới của cậu ấy! Đối tượng kết hôn là nam đấy! Người ta căn bản là thẳng ok?"

Thời Dã "hầy" một tiếng: "Thời đại nào rồi, người ta song tính không được à? Đã cong thì cả đời phải cong?"

Hứa Ấu Diên còn muốn nói, Thời Dã đã bảo cô dừng lại: "Được rồi, cậu cứ lừa mình dối người đi. Người ta chỉ mời chúng ta tham dự lễ cưới, cũng không có ý đồ gì khác, cậu đừng tranh luận với tôi ở đây nữa được không?"

Hứa Ấu Diên nói: "Hy vọng lúc em cậu làm phiền tôi cậu cũng có thể đứng bên cạnh tôi, hùng hồn nói giúp tôi."

Thời Dã tưởng tượng đến cảnh cãi nhau với Thời Duyệt, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, im lặng lấy tạp chí mở xem như không có chuyện gì xảy ra.

Hứa Ấu Diên: "..."

Tàu đến ga, vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy bố mẹ Thời.

"Sao bố mẹ lại đến đây?" Thời Duyệt một tay kéo hai va

-li, túi của Thời Dã cũng đặt phía trên, một mình một tay xử lý. Bố mẹ đến làm cô ngạc nhiên.

Bố mẹ Thời cũng sửng sốt, vẫn là bố Thời phản ứng nhanh, lập tức nói: "Bố và mẹ con ở nhà cũng không có gì để làm, các con hiếm khi về, bố mẹ không được đến gặp con gái hả?"

Bố Thời muốn nhận lấy hành lý từ tay Thời Duyệt, Thời Duyệt không cho: "Khoan đã, con đâu có nói với bố mẹ là sẽ về." Cô quay đầu nhìn Thời Dã.

Thời Dã lắc đầu: "Chị cũng đâu có nói!"

Lần này về là để tham dự lễ cưới của bạn cùng lớp, các cô đều không định về nhà ở. Mỗi tháng về nhà hai lần, mỗi lần bố mẹ đều nhắc chuyện này lải nhải chuyện kia, muốn ngủ nướng lại bị kéo dậy ăn sáng từ sớm.

Thói quen làm việc và nghỉ ngơi khác với bố mẹ là điều làm Thời Dã khó chịu nhất, vì thế lần này không nói với bố mẹ mình về nhà là để có thể thoải mái xả hơi ở ngoài, không cần về bắt tai phải nghe giáo dục.

Ai ngờ vừa về đến nơi đã tình cờ gặp bố mẹ ở nhà ga, thật là lúng túng.

Nhìn nét mặt mất tự nhiên của bố mẹ, Thời Duyệt đoán được loáng thoáng: "Bố mẹ không đợi chúng con? Ở đây đợi ai vậy?"

Không đợi bố mẹ Thời trả lời, một tiếng nói quen thuộc đã vang lên từ phía sau: "Lão Thời, đợi lâu chưa!"

Hứa Ấu Diên quay lại, vừa hay gặp bố mình.

Khoảnh khắc khi Hứa Nghị Thụ đội mũ câu cá và con gái nhìn thấy nhau, nụ cười trên mặt ông dần cứng lại, túi trên vai trượt xuống cánh tay...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!