Màu khói là màu tóc đang được các cô gái trẻ tuổi thích nhất hiện nay, là trào lưu bắt nguồn từ một thần tượng nổi tiếng của một nhóm nhạc nữ nào đó, truyền từ trong nước đến nước ngoài, rất thịnh hành, các chị bé đều cực kì ưa chuộng màu sắc này.
Theo lý thuyết mà nói, chị già Hứa Ấu Diên không có thói quen theo đuổi trào lưu, sau khi tốt nghiệp đại học đã không còn mê mẩn thần tượng nào, hẳn là không biết quá rõ xu hướng thời trang của các cô gái trẻ hiện giờ. Có điều màu này thật sự quá nổi, trước kia ở công ty cũng có mấy nhân viên nhuộm màu này, Hứa Ấu Diên khiêm tốn hỏi han mới biết được chuyện kỳ diệu trong đó.
Tóc của Thời Duyệt cũng màu khói, nhưng có pha thêm chút bạch kim, không chói mắt, mà có ý đồ riêng, nhìn rất hài hòa và đẹp mắt. Cô tùy ý cuộn tóc dài lên thành một búi trên đầu, mặc áo hoodie và quần đùi đơn giản, một đôi chân dài trắng nõn hiện thoáng qua trước mắt Hứa Ấu Diên, khiến cô vô thức nheo mắt lại.
Hứa Ấu Diên không nhớ được em bé này đã bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ bóng dáng nhỏ bé một mình ôm sách vở đến nhà cô nhờ giảng bài trước kia.
"Em tốt nghiệp về rồi?" Nhiều năm không thấy bỗng nhiên tình cờ gặp lại, Hứa Ấu Diên cũng cảm thấy mới mẻ, "Lúc trước nghe chị em nói, định về nước phát triển?"
"Vâng." Thời Duyệt trả lời cực kì đơn giản, đi đến đối diện cô, đặt ba lô trên vai xuống ghế, ngồi vào chỗ, "Chị đến một mình?"
Không đợi Hứa Ấu Diên trả lời, Thời Duyệt lắc đầu: "Nhìn chị ăn mặc điệu đà như vậy, sao lại đi một mình được. Đến xem mắt? Có cảm giác thế hệ các chị đều thích đi xem mắt nhỉ."
Hứa Ấu Diên duy trì vẻ ung dung mà người lớn nên có, không lập tức đuổi người kia: "Nhóc con này, gì mà thế hệ bọn chị. Em hẹn với bạn à?"
Thời Duyệt nói: "Không, em đi một mình. Nơi này rất gần công ty của em, đói nên đến ăn."
Hứa Ấu Diên nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa là đến giờ hẹn, sắp đến giờ, đối tượng hẹn hò có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vậy mà nhóc con vướng víu này không chỉ không có ý định đi, ngược lại còn hào hứng bừng bừng tán dóc. Nói về sự cố đạo cụ trong "Tái Tạo Vũ Trụ" lúc trước, nói về tình hình gần đây và kế hoạch tiếp theo của Hứa Ấu Diên, ra vẻ em còn ít tuổi nhưng em thông minh như quỷ, dùng giọng điệu như đang nói chuyện cùng bạn đồng trang lứa.
Hứa Ấu Diên lắng nghe một cách miễn cưỡng, cũng không muốn nói nhiều với em gái của bạn thân đã nhiều năm không gặp, ném thẳng một câu: "Không phải em muốn đi ăn cơm à?"
"Vâng, vừa phải họp cả buổi sáng, mắt trợn trắng cả rồi. Chị muốn ăn gì?" Thời Duyệt thành thạo mở màn hình gọi món, suy nghĩ về thực đơn: "Ở đây có sườn xào chua ngọt và mì xào tỏi rất đặc biệt... gọi thêm ít rau với một bát canh là được, hai chúng ta cũng không ăn hết quá nhiều."
Ơ hay, đã ai đồng ý sẽ ăn cùng nhau chưa? Hứa Ấu Diên duy trì không để nụ cười rơi xuống, tương đối chịu thua, thành thật nói với Thời Duyệt:
"Được rồi, đúng là chị đến xem mắt. Nghe lời, đừng quấy, sau này chị mời ăn cơm."
Thời Duyện đóng màn hình chọn món, đôi mắt như tuyết sáng vô cùng: "Đến xem mắt thật ư? Vậy em càng không thể đi rồi."
Hứa Ấu Diên giả cười giả dịu dàng hỏi: "Hả? Tại sao?"
"Đối tượng xem mắt đều không quen nhau, sao có thể chỉ gặp một lần đã xác định quan hệ? Lỡ như gặp phải người kỳ quái, em cũng có thể bảo vệ chị." Thời Duyệt nói hết sức nghiêm túc, "Nếu là người bình thường, em còn có thể tham mưu cho chị. Có thêm một đôi mắt, có thể nhìn toàn diện hơn."
Cái tên quỷ nhỏ này, đừng xen vào việc của người khác được không?
"Chị từng này tuổi rồi, người nào mà chưa từng gặp?" Hứa Ấu Diên cười ha hả, "Hơn nữa, không phải người xa lạ gì, là, ừm, đồng nghiệp cũ, quen biết lâu rồi."
"Thật sao, thì ra là đồng nghiệp." Thời Duyệt tò mò hỏi, "Hôm nay chị bỏ công ăn diện thế này, còn chuẩn bị quà." Cô liếc mắt nhìn chiếc hộp tinh xảo được bọc trong giấy gói màu chàm bên cạnh Hứa Ấu Diên, "Xem ra không chỉ đơn giản là có thiện cảm nha? Là người thế nào mà có thể khiến chị em ưu tú như vậy rung động?"
Không chỉ xen vào việc của người khác mà còn hóng hớt.
Hứa Ấu Diên nghĩ đến ma cà rồng, không khỏi nở nụ cười: "Tất cả mọi người đều là người bình thường, chỉ là có duyên mà thôi."
Ngay sau khi nói xong, Hứa Ấu Diên tự kiểm điểm lại bản thân, cảm thấy hai chữ "có duyên" thật già, khiến cô giống như một người được sinh ra từ thế kỷ 20.
"Duyên? Duyên làm đồng nghiệp cũ?"
"Còn tí tẹo ăn ý nữa."
"Tâm linh tương thông sao?"
Hóng hớt xong rồi còn miệt mài truy hỏi đến cùng?
Hứa Ấu Diên cảm thấy tình hình lúc này hơi kỳ quái, cô không dời ánh mắt, mở khóa điện thoại trong tay, gõ cạch cạch một hàng chữ, gửi cho ma cà rồng.
Ma cà rồng là người cô liên lạc gần nhất, kỹ thuật gõ chữ không cần nhìn này được luyện thành từ những buổi họp vô cùng rườm rà kéo dài cả ngày, chiếc điện thoại này cũng đã đi theo cô suốt những cuộc họp lớn nhỏ, Hứa Ấu Diên có thể gõ cả trăm ký tự không sai mà không cần nhìn.
Trên mặt thì qua loa với Thời Duyệt, dưới tay thì nhắn tin cho ma cà rồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!