Chương 11: (Vô Đề)

"Hả? Đã lên sân khấu?" Quả nhiên Thời Dã không thể đoán được.

Hứa Ấu Diên cười khẩy.

Để lấy lại điểm tin cậy cho tài khoản, Hứa Ấu Diên tham gia party xem mắt quy mô lớn được tổ chức vào thứ bảy hàng tuần trong Phòng Bí Mật. Đúng như tên gọi, party này không chỉ là một với một, không cần chọn theo sở thích cũng không cần phù hợp, chỉ cần đến bối cảnh hẹn hò là được, xem mắt ngay tại chỗ.

Vốn dĩ Hứa Ấu Diên muốn chưng diện, có một vẻ ngoài ma cà rồng nữ mới ra rất đẹp, bộ đồ bó sát người với cổ áo chữ V lớn, mắt đỏ như máu cùng răng nanh nhỏ, có vẻ cắn rất đau, là dáng vẻ cô thích thời còn học trung học.

Đáng tiếc vừa phải bồi thường một khoản, cơm cũng không ăn nổi, không thể lại lãng phí số tiền ít ỏi gửi ở ngân hàng cho vẻ ngoài.

Hiện giờ cô không có khả năng nạp tiền.

Hứa Ấu Diên đành mặc trang phục cơ bản nhất, đơn giản nhất đi xem mắt, hy vọng có thể gặp được một thiên thần coi trọng nội tâm của mình.

Không thể không nói Phòng Bí Mật rất giàu ý tưởng thiết kế, bối cảnh cho buổi xem mắt quy mô lớn này là "Titanic".

Dù là thế kỷ trước hay bốn mươi năm sau, bộ phim này vẫn luôn là một tác phẩm kinh điển về tình yêu. Con tàu Titanic hùng vĩ đang ở trước mắt, đứng ở bến cảng nhìn nam nữ trang phục lộng lẫy lần lượt lên tàu, nghe ba tiếng còi vang lên cùng lúc, cơn sóng trong lòng Hứa Ấu Diên cũng dâng trào.

Dường như cô đã dần dần hiểu ra sức hấp dẫn của Phòng Bí Mật, nó không phải chỉ là một ứng dụng hạng ba có thể dùng để hook

-up, mà còn có khả năng cung cấp trải nghiệm giải trí cực kì toàn diện, thượng lưu hay hạ lưu, chỉ cần nhìn người dùng sử dụng nó như thế nào.

Giống như cô đã đoán trước, tất cả mọi người tham gia cuộc xem mắt này đều mặc những vẻ ngoài đắt tiền nhất và mới nhất, muốn trổ hết tất cả tài năng. Đâu đâu cũng thấy các đại gia nạp tiền.

Người chơi bình dân Hứa Ấu Diên không mua nổi vẻ ngoài cũng không mua nổi vé tàu khoang hạng nhất, chỉ có thể đi lên khoang hạng ba từ lối vào dưới cùng, nghỉ ngơi tại đó. May mắn, khoang hạng ba cũng không yêu cầu kiểm tra như trong phim, chỉ có một nhân viên đứng ở lối vào, mỉm cười soát vé. Những thứ khác đều được phục dựng rất chân thực giống trong phim.

Hứa Ấu Diên vừa lên tàu liền nghe được tiếng náo nhiệt tưng bừng sau lưng, cô quay lại, nhìn thấy nhân vật nam chính lên tàu.

Dù người xung quanh có phấn khích như thế nào, nam chính vẫn rất bình tĩnh diễn xuất theo kịch bản.

Sau khi lên tàu, hệ thống nhanh chóng thông báo Titanic sắp xuất phát, hành trình hẹn hò của mọi người cũng bắt đầu một cách rực rỡ.

Tàu vững vàng rời khỏi bến cảng, Hứa Ấu Diên đi lên boong tàu nhìn xuống, sóng xanh bập bềnh, rất nhiều cá heo đua nhau nhảy lên mặt biển đuổi theo con tàu to lớn. Gió biển thổi qua làm cô vừa thoải mái vừa phấn khởi, cô nhắm mắt lại, học theo cảnh kinh điển nhất trong phim, dang hai tay, thật sự có cảm giác mình sắp bay được.

Vừa có chút kɦoáı ƈảʍ như được cất cánh, bên hông bỗng nhiên bị nắm chặt, cả người cô bị ôm lấy.

Hứa Ấu Diên hoảng sợ, lập tức quay đầu lại nhìn. Người ôm cô là một cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu nâu, mái tóc vàng rẽ ngôi được chải tỉ mỉ. Hứa Ấu Diên nhận ra, đây chính là trang phục kinh điển của nhân vật nam chính trong bộ phim này, cũng là vẻ ngoài hàng đầu cho buổi hẹn hò.

Hứa Ấu Diên nhìn biệt danh trên đầu cô ta, "Pháp Sư DL", cô không nhận ra người này, không phải bất cứ đối tượng nào từng hẹn hò cùng cô, thậm chí cũng không có trong danh sách bạn bè.

"Buông tôi ra!" Hứa Ấu Diên cất tiếng quát lớn.

Nghe yêu cầu phẫn nộ của cô, người lạ này vậy mà vẫn không buông tay, đôi tay vòng quanh eo cô còn thoáng ôm chặt hơn, tựa như cũng không cảm thấy có gì sai.

Bị quấy rầy đã khó chịu, hiện giờ xem ra không chỉ là quấy rầy, mà đã thành quấy rối. Chip cảm biến cơ thể làm tất cả các xúc cảm đều trở nên hết sức tinh tế và chân thực.

Hứa Ấu Diên dùng khuỷu tay hung ác đánh về phía thái dương của đối phương, lúc này mới bức đối phương lùi lại một chút, cánh tay ôm cô cũng buông lỏng rất nhiều.

Hứa Ấu Diên nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của cô ta, cũng không tỏ ra hoảng loạn mà cảnh giác nhìn cô ta, hỏi: "Cô làm gì đấy!"

Pháp Sư DL tựa như vừa mới chiên xong một miếng sườn bò đã thèm nhớ ngày đêm, ngay khi lấy ra khỏi nồi liền đánh rơi miếng thịt xuống đất, tỏ ra hết sức thất vọng cùng bất đắc dĩ, buông tay nói: "Không phải cô muốn cảm nhận cảnh kinh điển trong phim sao? Chỉ có một mình đứng đấy thật đáng thương, tôi đảm nhận vai nam chính cho cô không được sao? Không nhận lòng tốt còn đánh người."

Hứa Ấu Diên thật sự tức đến bật cười: "Con mẹ nó chứ có ai yêu cầu cô đến giúp à? Cách xa tôi chút!"

Để sống được lâu một chút, sau khi bước qua tuổi ba mươi, Hứa Ấu Diên vẫn luôn tự nhủ với mình không được tức giận không được gϊếŧ người, gϊếŧ người là phạm pháp, tính khí cứng rắn bị đè xuống rất nhiều. Ngược lại, nếu là vài năm trước khi mới ngoài hai mươi tinh lực dồi dào, đối mặt với loại người này, kiểu gì cô cũng phải tóm lấy đối phương nhổ hết tóc.

Thấy cô hung dữ như vậy, đối phương lắc đầu, dùng ánh mắt "bà cô cổ hủ ở đâu ra đây" nhướng mày, từ từ lùi về sau, trước khi biến mất còn quẳng lại một câu cực kì khiêu khích: "Không chơi nổi thì đừng chơi, còn học đòi người ta chơi Phòng Bí Mật?"

Hứa Ấu Diên hít sâu một hơi, không giận, không giận, mình giận chỉ có kẻ kia được như ý .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!