Chương 1: (Vô Đề)

Hứa Ấu Diên vừa ngồi xuống giữa nhóm bạn tốt, tháo tinh thể kết nối khỏi huyệt thái dương, còn chưa kịp cất vào túi liền nghe được người đối diện nói.

"Tôi với cô ấy đã không làm hai năm rồi."

Lời vừa thốt lên, mọi người đều giật mình.

Bạn tốt hỏi: "Hai năm? Thật hay giả đó, hoàn toàn không làm ư? Sao có thể? Trước đây hai người các cậu còn từng phá ghế sô pha nhà tôi nhớ không?"

"Đấy là chuyện của mười năm trước rồi." Người đang than thở tên A Can, thời còn trẻ rất gầy, hiện tại còn gầy hơn, hai quầng xanh đen dưới mắt đến giờ vẫn chưa từng mờ đi, ăn gì cũng không béo thêm thịt, có lần vì ăn ít còn ngất xỉu, người còn gầy hơn cây gậy.

*A Can và cây gậy đều là .

Khi nói lời này, trên mặt cô ấy đều không có bất kì cảm xúc nào, tựa như thuận miệng nhắc đến, hay đang nói về chuyện của người khác.

Người nghe ngồi không yên: "Mười năm thì hai người các cậu vẫn là hai người các cậu. Ý của tôi là, chúng ta tạm gác vấn đề chất lượng sang một bên, hai năm mà không xảy ra chuyện gì sao? Cậu và Trần Thúc, đắp chăn chỉ nói chuyện phiếm, sao có thể! Trong nhóm chúng ta người thoải mái nhất là cậu và cậu ấy. Đừng nói các cậu vẫn trông chờ có thể giống như thời hai mươi nồng nhiệt ép sữa lăn qua lăn lại kíƈɦ ŧìиɦ cả đêm.

Mặc kệ rốt cuộc có hiệu quả cảm giác như cậu muốn hay không, chúng ta chỉ cần tính thời gian."

"Không có, đều không có. Lần cuối cùng rất không vui, sau đó bọn tôi đều không nhắc lại chuyện đấy." A Can nhún vai.

"Cũng không cố gắng?"

"Không có tâm trạng để cố gắng ở chuyện này." A Can nói: "Hồi đó vừa yêu nhau mới hơn hai mươi vẫn chưa tốt nghiệp đại học. Tiền do gia đình cho, không phải đi làm, đâu cần quan tâm nhiều như vậy. Giờ thì khác rồi, ngày nào cũng đi làm mệt như chó, tan tầm về chỉ muốn nghỉ ngơi, cái gì cũng không muốn làm. Cũng có lúc đừng nói đến nghỉ, không phải làm việc liên tục cả ngày cả đêm đã là không tệ rồi. Hôm đó tôi về nhà, cả phòng đều là giấy vụn A Bố cắn nát đợi tôi dọn dẹp.

Trần Thúc lập tức về, đồ ăn còn chưa kịp làm, vừa quét giấy xong lại phát hiện một đống rác bốc mùi. Lúc dọn dẹp A Bố ở một bên còn không biết phấn khích vì cái gì, đuôi cứ quét vào mặt tôi, tôi đều muốn qua đời."

"Đợi chút, lần cuối cùng rất không vui? Sao có thể không vui?" Có người đã để ý đến trọng điểm.

A Can nhìn những người đã từng cùng mặc một cái quần lớn lên, làm bạn cùng mình từ thời trung học, suy nghĩ một hồi, cũng không sợ bị chê cười, thẳng thắn không e dè nói: "Lúc làm được một nửa Trần Thúc liền ngủ, tôi cũng hơi mất tập trung nghĩ đến cái bồn cầu đang rỉ nước ở nhà, tiền nước tháng trước đó tăng như bão không giống bình thường, phải tìm dụng cụ để sửa.

Già trẻ trong khu cũng không biết bị bệnh gì, biết chúng tôi không phải chủ nhà chỉ là người thuê, mỗi lần đều không quan tâm, tôi cũng không thích phải giao tiếp với bọn họ. Lúc đó cũng không hiểu vì sao lại nghĩ đến chuyện như vậy, nếu không phải Trần Thúc ngáy quá to đánh thức chính mình, hai đứa chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, có khi cuối cùng cũng không đứa nào phát hiện có chỗ không đúng."

"Phì."

Có người không nhịn được cười thành tiếng, lập tức nhận về ánh mắt dao nhọn khiển trách của mọi người.

"Tôi cảm thấy vấn đề không phải ở chỗ này." Có người tốt bụng muốn an ủi A Can: "Đổi thành những cặp khác, dù cảm tình có tốt thế nào, thời gian lâu dần cũng dễ gặp chuyện như vậy, không chỉ có cậu và Trần Thúc. Các cậu yêu nhau mười năm, kết hôn cũng năm, sáu năm rồi đúng không? Tay trái nắm tay phải, nên suy nghĩ kỹ xem phải làm thế nào để tăng cảm giác mới mẻ."

Cũng có người phản đối: "Hai người ở bên nhau không thể chỉ dựa vào cảm giác mới mẻ để duy trì chứ. Bây giờ mới có mười năm, sau này còn mấy lần mười năm nữa, mới mẻ đến đâu cũng sẽ dùng hết thôi."

"Đúng, không thể chỉ dựa vào cảm giác mới mẻ, nhưng không có cảm giác mới mẻ cũng không tốt. Nghe tôi nói này. Tôi cảm thấy cảm giác mới mẻ là một chuyện, quan trọng hơn là..." Bạn tốt nhìn A Can: "Cậu và Trần Thúc đều bận rộn như vậy, phải cố gắng tránh những việc vụn vặt làm tốn tinh lực. Đi làm mệt mỏi về nhà còn phải nấu cơm? Bây giờ còn ai tự làm cơm, gọi đồ ăn ở ngoài tiện hơn nhiều."

A Can nói: "Dạ dày của Trần Thúc rất nhạy cảm, ăn gì đó ở bên ngoài dễ bị tiêu chảy. Ngày nào cô ấy cũng phải đối phó với sếp, đúng là khốn nạn, khó chịu mất tập trung đều trút giận lên tôi, tôi cũng nhịn một bụng tức mà không có chỗ nào xả đây."

"Cậu tức chuyện gì?"

"Lão Trương vẫn ngồi trên đầu tôi, cô ta không đi tôi không được thăng chức. Tôi ba mươi hai rồi, thoáng một cái sang năm là ba mươi ba, đấy là tính tròn tuổi. Vị trí bây giờ không cao không thấp, tiếp tục kéo dài hoàn toàn là uổng phí thời gian. Giữa ba mươi, tôi mà không thăng chức được thì thật sự không còn cơ hội."

"Vậy cậu chuyển phòng đi?"

"Chuyển phòng không phải việc nói ra là làm được. Mọi người đều hiểu tình hình việc làm, vị trí để lại cho chúng ta càng lúc càng ít. Tôi cũng không phải chưa từng gửi hồ sơ, nhưng người ta cứ phớt lờ tôi, coi thường nhau thì sao kiếm sống được."

"Sao có thể coi thường?"

"Địa điểm làm việc ở khu Hạ Trầm, cậu nói xem?"

Mọi người đều nhất trí "à" một tiếng: "Tuyệt đối đừng đến Hạ Trầm, thời gian trước hình như không phải còn có án mạng sao? Từng được đưa tin một đợt rồi."

"Tôi có người bạn làm ở cục cảnh sát, nghe nói phía trên gây áp lực rất lớn, thế nhưng cảnh sát ở Hạ Trầm vẫn luôn không tìm ra manh mối, cũng không có tổ chức khủng bố nào nhận trách nhiệm. Cục trưởng cục cảnh sát nhận lỗi từ chức, tạm thời chưa có người tiếp nhận. Hiện tại bên đó còn loạn hơn so với trước kia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!