Chương 7: Một lòng đã nguội lạnh tới đóng băng

Edit: Bối Xu

"Này …"

Diệp Nương nhất thời nghẹn lời, ngượng ngùng cười nói "Lão gia có thể cùng hoàng gia kết thân, cái phúc phận này khối kẻ tu mấy kiếp cũng không có đâu. Nam nhi nàng là Vương phi, tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi Từ gia chúng ta đâu, sao có thể nói là nhóm lửa thiêu thân chứ?"

Diệp Nương vừa khóc lại cười, son phấn trắng trắng đỏ đỏ lem luốc cả gương mặt. Nàng ta liếc Trương thị, nâng cao âm điệu mang theo ý tứ ngấm ngầm hại người: "Lão gia, chắc có người ghen tị với Nam nhi nhà chúng ta đặt điều nói bậy không?"

Từ Vị đập mạnh tay xuống bàn: "Thôn phụ ngu dốt thì đừng có mở miệng"

Bàn dài để giấy tờ bị đập mạnh một cái làm cho khay trà lắc lư phát ra âm thanh leng keng. Diệp Nương theo phản xạ rụt cổ lại, sau lại nghĩ đến nữ nhi sau này sẽ được gả vào hoàng gia thì có thêm mấy phần tự tin. Lần đầu tiên trong 10 năm nàng ta dám phản đối trượng phu, ngang ngạnh nói:

"Tốt, tốt lắm. Ta là thôn phụ, ta ngu dốt. Nhưng Từ Vị ngươi đừng quên, năm xưa không phải vì cái thôn phụ này làm lụng cực nhọc cho ngươi đi con đường khoa cử này thì Từ Vị ngươi có thể có ngày hôm nay sao?"

Nhìn thấy sắc mặt Từ Vị càng ngày càng sầm xuống, Từ Nam Phong vội kéo ống tay áo Diệp Nương:

"Mẫu thân, người đừng tranh cãi nữa."

"Nam nhi, hiện giờ ngươi là thiên kim tiểu thư, sau này sẽ là tức phụ hoàng gia, không cần thiết phải ở trong phủ này chịu bầu không khí dơ bẩn."

Diệp Nương làm bộ muốn kéo Từ Nam Phong đi, nổi giận đùng đùng nói: "Chúng ta đi"

Từ Vị phỏng chừng tức đến nổ phổi rồi.

Trương thị yên lặng ngồi bên cạnh uống trà, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, đôi mắt đa tình lả lướt nhìn qua hai người, chậm rãi mở miệng: "Diệp Nương ngươi là ngại Từ phủ này quá nhỏ không chứa nổi hai đại tôn phật?"

Diệp Nương trợn ngược mắt, hừ lạnh một tiếng.

"Để cho bọn họ đi đi. Đi rồi Từ phủ này mới thanh tịnh được." Từ Vị không nuốt nổi cơn giận, bực bội đi đi lại lại trong thư phòng, sau lại xoay người ngồi xuống ghế chủ vị "Kỷ Vương yếu đuối lại không được thánh sủng, trong cung không biết có bao nhiêu người muốn trừ bỏ hắn. Năm trước ngự yến hắn chỉ bị mù đôi mắt, đó đã là trời cao phù hộ hắn rồi. Bao nhiêu người tránh hắn còn không kịp, lo sợ bị liên lụy.

Ngược lại ngươi còn hận không thể gần gũi hắn."

"… Không được thánh sủng?" Diệp Nương nghe được mấy từ mấu chốt, khí thế hùng hồn lúc nãy đã yếu đi nhiều, nhưng vẫn không cam lòng cố nói thêm: "Dù Nam nhi không có phúc phận làm Thái Tử Phi nhưng làm Vương Phi cũng coi như không tệ. Tục ngữ nói "lạc đà gầy còn hơn ngựa béo". Tốt xấu gì Kỷ Vương cũng là một hoàng tử a."

Từ Vi hừ lạnh: "Nếu vị hoàng tử này tùy thời cũng có thể gặp họa sát thân thì sao?"

"Cái gì?!" Diệp Nương trừng mắt "Cái này … sao có thể chứ?"

Trương thị tiện đà tiếp lời "Một người là quân, một người là thần. Thiên hạ này sớm hay muộn cũng là của Thái Tử. Nếu Từ phủ liên hôn cùng với Kỷ vương phủ, trong tương lai Kỷ vương phủ rơi đài thì tất nhiên sẽ liên lụy Từ phủ. Lúc đó nhẹ thì mất mũ cánh chuồn, nặng thì lao ngục xét nhà, đến lúc đó ai gánh vác nổi."

"A …" Diệp Nương bị một câu của Trương thị đẩy xuống địa ngục, lảo đảo ngã xuống ghế, hai mắt trừng lớn, mãi một lúc lâu vẫn không phục hồi tinh thần.

Từ Vị trầm giọng nói: "Muốn cùng Kỷ vương phủ liên hôn, ta thà để nàng chết còn hơn."

Từ Vị trong lúc cấp bách cũng không có lựa lời nói, một câu sắc nhọn đâm nát vụn tâm tư của Từ Nam Phong. Nàng áp chế chua xót cùng thất vọng trong lòng, ngẩng đầu nói: "Hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn, Từ gia có thể kháng chỉ không tuân sao?"

Một câu nói liền chọc trúng chỗ đau của Từ Vị. Ông trăm ngàn lần không ngờ tới Từ Nam Phong lại có cái can đảm tiền trảm hậu tấu, thông đồng cùng Kỷ vương làm ông trở tay không kịp.

Có một nhánh tộc bên nhà Trương thị là người của Thái Tử. Từ Vị thuận theo anh vợ, dĩ nhiên đầu quân dưới trướng Thái Tử. Con cái dưới gối của hoàng thượng đơn bạc, ngoại trừ mấy đứa bé thì cũng chỉ có Thái Tử và Kỷ vương là hoàng tử đã trưởng thành. Quân vương trong tương lai chắc chắn sẽ lựa chọn một trong hai người này. Bởi vậy mặc dù Kỷ vương ở thế yếu, Thái tử vẫn coi y là cái đinh trong mắt.

Bởi vậy nếu để cho Thái Tử biết Từ phủ gả nữ nhi cho đối thủ sống chết của y, Từ Vị liền e sợ trong tương lai sẽ không có chỗ tốt. Nhưng mà Hoàng thượng tứ hôn, không thể không tuân. Bởi vì cọc hôn nhân này không chỉ dính líu đến việc phân tranh đảng phái mà còn liên quan đến con đường làm quan sau này nên ông mới nóng vội như vậy.

Từ Vi nhất thời không biết nói gì, nghẹn hồi lâu mới mở miệng phân phó: "Đi ra ngoài, lập tức về phòng đóng cửa sám hối đi."

Thánh chỉ của Hoàng thượng đã ban xuống, còn có cách nào tránh được nữa sao?

Từ Nam Phong trong bụng thầm oán giận nhưng nét mặt vẫn điềm tĩnh. Nàng nghe lời Từ Vị đứng dậy, kéo theo Diệp Nương đi ra ngoài.

Từ Vị trong đầu rối rắm, cũng đành phất tay áo đi theo sau. Trong thư phòng chỉ còn Trương thị và Từ Uyển Như.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!