Chương 66: Ty Chức Quân Khí Giám Lưu Bái Thỉnh An Ninh An Công Chúa Điện Hạ

Ngày Cửu công chúa trở về thành Lạc Dương là đúng dịp đông chí (*)

(*) Đông chí: ngày lạnh nhất mùa đông.

Một năm trước, lúc nàng gả đến Lĩnh Nam, cả thành Lạc Dương phủ kín mười dặm đỏ rực, người người đều đổ xô ra đường.

Một năm sau nàng trở lại thành Lạc Dương, binh mã nha hoàn rầm rộ, náo nhiệt vô cùng.

Hoàng đế truyền chỉ cho nàng tiến cung gặp mặt, nhưng Cửu công chúa làm như không thấy.

Mãi mười ngày sau cũng chính là dịp tế tố cuối năm nàng mới chỉnh trang dung nhan, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt văn võ bá quan.

Trời lạnh giá khô ráo, gió đông hiu quạnh, dưới tế đàn Xương Cung, Cửu công chúa mặc lễ phục màu đen điểm chút sắc hồng, tóc búi cao, đôi môi đỏ chót nhếch lên thành nụ cười kiêu ngạo, chậm rãi bước lên từng bậc thang dẫn lên đại điện.

Ánh mắt của nàng u ám mà xinh đẹp, không chút gợn sóng.

Ngay cả lúc bước qua chỗ Từ Nam Phong và Kỷ vương, nàng cũng không bước chậm lại, dường như Cửu công chúa hoạt bát ngày xưa giờ chỉ là một con búp bê xinh đẹp không có linh hồn.

Cửu công chúa tiến đến dưới tế đài, nhìn thẳng vào Hoàng đế, cũng không quỳ xuống hành lễ, mà chỉ nhún người một cái "Nhi thần Tích Nguyệt thỉnh an phụ hoàng."

Hoàng đế nhíu chặt mày, nếp nhăn trên trán bị ép lại, dùng giọng già nua khàn đục chất vấn "Diện kiến Hoàng đế, vì sao không quỳ?"

Cửu công chúa ngẩng cao đầu, cười đáp "Hình như phụ hoàng đã quên năm đó từng hứa hẹn với vương thất Lĩnh Nam, sau tộc nhân thừa tước, gặp vua không cần quỳ."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mà thanh lãnh, từng câu từng chữ như có đao, bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn.

Hoàng đế lại liếc mắt nhìn đám nha hoàn da đen đứng sau nàng, thanh âm nặng nề hơn một phần "Người tiến cung hầu hạ chủ tử đều phải bỏ hết vũ khí ở ngoài.

Cửu công chúa mang đao đến gặp vua là có ý gì?"

Cửu công chúa thành thục đáp lời "Những nha hoàn này của nhi thần không hiểu tiếng Hán.

Nếu ngài sợ đao của bọn họ thì cũng không sai lắm, những thanh đao kia đều từng tắm máu.

Lĩnh Nam là bộ tộc man di mọi rợ, không hiểu được quy của của Trung Nguyên, chỉ mong Hoàng đế chí tôn có thể rộng lượng không so đo với các nàng."

Đọc Full Tại

Từ Nam Phong nghe không sót một câu nào của Cửu công chúa.

Mấy trọng thần đứng đó không xa cũng đều nghe thấy, nhưng không kẻ nào có gan đứng ra buộc tội.

"Ngươi …" Hoàng đế tức đến mức hít vào mấy ngụm khí lạnh, nắm tay che miệng ho mấy tiếng.

Đại thái giám đứng phía sau vội vàng khom người tiến lên giúp lão Hoàng đế nhuận khí nhưng lại bị đẩy ra.

Hoàng đế bị những lời kia làm tức đến đỏ mặt, chỉ có thể dừng một lúc để hô hấp bình phục, con mắt đục ngầu dò xét Cửu công chúa.

Mãi đến lúc này ông ta mới hiểu được, cô nương thông minh không cam lòng thua kém này là một con hùng ưng có móng vuốt, cũng là một con hổ ngoài sáng trong tối quan sát mình.

Nàng điên cuồng, so với Lưu Hoài ngày đó còn đáng sợ hơn.

"Bệ hạ, giờ lành đã đến, nên tế tổ trước." Toàn Phúc đứng bên cạnh cẩn thận nhắc nhở.

Hoàng đế cắn chặt răng, không cam lòng nhìn chòng chọc Cửu công chúa, nhận lấy mũ miện nạm ngọc do thái giám dâng lên, nói với Cửu công chúa "Lui xuống dưới."

Cửu công chúa theo lệnh bước xuống mấy bậc thang, đứng ở bên trái thiên tử, chỉ dưới phu thê Kỷ vương.

Chỗ đứng của quan viên, thông thường đều coi trọng bên trái hơn bên phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!