Chương 6: Lừa dối tất cả mọi người, bấu víu vào Kỷ Vương phủ !

Lúc Từ Nam Phong hồi phủ, Từ Vị còn chưa hạ triều. Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ oan gia ngõ hẹp, một mực ngồi dưới đình thủy tạ lại đụng phải Từ Uyển Như đang đánh đàn.

Trương thị và Từ Vị rất cưng chiều nữ nhi bảo bối khuôn mặt kiều diễm. Từ khi nàng còn nhỏ đã mời chuyên gia đến dạy nàng cầm kỳ thư họa, cố gắng bồi dưỡng nàng trở thành một danh môn quý nữ tài đức vẹn toàn.

Từ Nam Phong không có hứng thú nhiều lắm với những thứ này, nhưng Diệp nương lại thích so đo cùng đông phòng, Từ Uyển Như học cái gì, Diệp nương cũng buộc Từ Nam Phong học cái ấy, còn yêu cầu nàng nhất định phải học tốt hơn Từ Uyển Như. Từ Nam Phong không muốn, vì thế nên không có người đánh đàn bên Diệp nương.

Trương thị xuất thân là quý tộc, mỗi giờ mỗi khắc đều bày ra dáng vẻ đoan trang, cho dù trừng phạt người khác cũng cố gắng tỏ ra tao nhã, chỉ bắt Từ Uyển Như phạt chép, hoặc là bắt ở Từ đường phạt không cho ăn. Nhưng Diệp nương xuất thân thôn dã, người nhà quê giáo dục con cái đều dùng gậy đánh đến kinh thiên động địa, mỗi lần Diệp nương đánh Từ Nam Phong, chủ tớ đông phòng đều vây quanh sân sau xem kịch, mỗi lần Từ Nam Phong đều cảm thấy cực kỳ mất mặt, nên cho dù rất đau nàng cũng sẽ không khóc lấy một tiếng.

Mặc kệ đã bị đánh bao nhiêu, Từ Nam Phong cũng không thể trở thành Từ Uyển Như thứ hai. Nàng vẫn thích chuồn êm ra ngoài, thích múa đao chơi gậy, ở trong lòng Từ Nam Phong, không có gì đánh sợ bằng mất đi chính bản thân mình.

Thị tỳ mặc y phục màu xanh bước lên trước, đưa trà và món tráng miệng đến cho Từ Uyển Như trong đình, miệng khuyên nhủ, "Tiểu thư, người đã luyện một canh giờ rồi, nghỉ một lát thôi."

Từ Uyển Như đặt mười ngón tay thon dài lên dây đàn, tiếng đàn đột ngột dừng lại. Nàng nâng chén trà lên thổi thổi, ánh mắt kiêu căng đảo qua người Từ Nam Phong, không buông tha bất kỳ cơ hội chế nhạo nào, châm chọc nói, "Nữ tử quý tộc, coi trọng nhất một chữ "nhã". Nếu ta không tu thân dưỡng tính thật tốt, chẳng phải là cũng không ai thèm lấy giống với một số nữ tử thôn quê lỗ mãng thô tục rồi sao?"

Từ Nam Phong không có tâm tình để ý tới châm chọc của nàng, vòng qua chòi nghỉ mát đi về phía sân sau, trong lòng oán thầm: Vậy chúc ngươi 14 gả chồng,15 sinh con,17 đấu tranh với tiểu thiếp,20 tuổi hoa tàn ít bướm là được rồi.

Nàng tiến vào tây phòng, còn chưa ngồi xuống uống ngụm trà đã bị Diệp nương kéo tới giáo huấn, "Ngươi đi đâu vậy! Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao, cả ngày chạy đi khắp nơi, ngươi muốn tức chết ta sao!"

Từ Nam Phong đặt trà hộp cầm trên tay lên mặt bàn, không hiểu nói, "Ngày gì? Hôm nay trong phủ cũng không phải ngày đại thọ, có thể là ngày gì quan trọng chứ."

Diệp nương chọc chọc vào trán Từ Nam Phong, "Ai nha, hôm nay bà mai tới cửa, vốn định gặp ngươi một chút, ai biết được không tìm thấy ngươi, thật sự là mắc cỡ chết người!"

"Bà mai?" Trong lòng Từ Nam Phong còn nhớ tới hôn sự với Kỷ Vương, không khỏi ngạc nhiên nói, "Động tác hắn lại nhanh như vậy sao?"

"Có thể không nhanh sao, ngươi không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi, Đoàn gia thiệt thòi cũng không chê ngươi."

Đoàn gia?

"……. Người làm mai của Đoàn gia sao?" Từ Nam Phong bất tri bất giác phản ứng lại mới ngộ ra nàng cùng mẫu thân không phải đang nói về cùng một người. Nàng đè xuống vẻ kinh dị ở đuôi lông mày, hỏi ngược lại, "Người không đáp ứng với Đoàn gia cái gì chứ?"

"Người làm mai này nhất định muốn xem mặt ngươi, nói nếu không được đẹp đẽ thì đại lang Đoàn gia sẽ không ưng."

Nghe Diệp nương nói vậy, Từ Nam Phong trái lại nhẹ nhõm đi không ít.

Diệp nương hừ một tiếng, lẩm bẩm nói, "Ngày mai ngươi mặc trang phục đẹp, mặc mấy bộ y phục mới đó, rồi đeo nhiều trang sức một chút, son phấn bột nước cũng phải thoa, ngươi thấy được không?! Ngươi tuy rằng có chút lớn tuổi, nhưng tướng mạo thì không kém so với tiểu tiện nhân đông phòng, lão nương không tin không vừa mắt Đoàn gia!"

Từ Nam Phong vơ bừa một quyển sách che lên trên mặt, nói, "Không đi."

Diệp nương nghĩ nàng là đang thích làm nũng nên không để ý lắm.

"Thải Vân này ngày càng lười biếng, lâu như vậy cũng không thấy người mang trà bánh tới!" Diệp nương duỗi cánh tay đeo thật nhiều vòng vàng nhìn tràn đầy tục khí ra, hùng hùng hổ hổ cầm ấm trà trên bàn, nhưng lúc đụng phải hộp trà Kỷ Vương tặng nàng, sắc mặt nháy mắt chìm xuống, túm lấy hộp trà đánh giá một phen, trên mặt mang theo ý không vui nói, "Ngươi chỉ biết phá hoại, cha ngươi mỗi tháng đều cho có mấy lạng bạc, ngươi lấy đâu ra tiền mua đồ quý giá như vậy!"

Từ Nam Phong bất đắc dĩ nói, "Là của bằng hữu tặng."

Diệp nương cầm hộp trà đến chóp mũi ngửi một cái, nghi ngờ nói, "Bằng hữu? Tại sao ta không biết ngươi có bằng hữu ở kinh thành này? Bằng hữu là nam hay nữ?"

"Nam."

"Nha đầu chết tiệt, còn chưa lấy chồng đã ra ngoài muốn quyến rũ nam nhân!"

Diệp nương giả bộ mắng vài câu, ánh mắt lại càng ngày càng nóng bỏng, trong nháy mặt đổi thành bộ mặt tươi cười, ôm hộp trà dịch đến gần Từ Nam Phong, giả bộ vô tình hỏi, "Nam nhi à, trà của Đông Phong lâu không phải thứ mà một người không có tiền mua được, vị công tử tặng hộp trà này cho ngươi nhất định là có tiền, có thể nào người đó thuộc danh gia vọng tộc thành Lạc Dương chứ? Đó là lang quân nhà ai a, là trưởng tử của Dương Tướng quân sao?

Ta nhớ trước kia hắn rất thích chơi với ngươi…"

Diệp nương luôn luôn là người không giữ nổi bí mật, gió thổi cỏ lay cũng có thể tuyên dương đến tất cả mọi người đều biết. Từ Nam Phong không muốn để bà biết quá nhiều liền lắc đầu cười nói, "Không phải, người đừng hỏi, bát tự còn chưa xem đâu đấy. "

Từ Nam Phong đẩy hộp trà vào trong lồng ngực Diệp nương, Diệp nương không chịu nói, "Trong nhà còn đủ trà uống, cái này không cần cho nương, không thì để nương đưa cho cha ngươi đi, hắn nhất định sẽ rất cao hứng."

Diệp nương là loại phụ nữ coi chồng là trời điển hình, có cái gì tốt cũng đều muốn đem cho chồng, lại chỉ hy vọng ánh mắt hắn có thể dừng lại trên người mình lâu một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!