Chương 5: Hôn sự của hai người thành công rồi !

Edit: Tiểu Phiến

Giữa trưa tháng ba, nắng ấm bao phủ thành Lạc Dương, chiếu sáng tới xe ngựa quý đằng xa. Đứa trẻ tóc để chỏm và công tử lang thang kết giao với một phụ nhân cùng xuất hành, đi chọn lựa mấy thứ đồ ăn vặt, đồ chơi ở một quầy bán hành rong, ở lối đi nho nhỏ, cô đọng trong xã hội muôn hình vạn trạng.

Từ Nam Phong đi ra khỏi trà lâu, trong lòng có chút hối hận.

Nàng nhớ lại lại lúc tự mình nói ra câu "cầu xin một tờ hưu thư" và biểu hiện hơi kinh ngạc của Kỷ Vương. Việc hôn nhân vẫn chưa được định rõ, nàng đã muốn tương lai rời khỏi Kỷ Vương phủ, thực sự là quá mức mạo phạm rồi.

"Từ cô nương sao lại nói như vậy?" Khi đó, khói hương lượn lờ, Kỷ Vương hơi nhíu mày, chậm rãi nói.

Từ Nam Phong trầm mặc một lúc mới cười khổ nói, "Đại khái là do ta thiếu hụt tin tưởng vào hôn nhân thôi."

Nàng sợ, sợ chính mình lại dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân, toàn tâm toàn ý yêu thương phu quân, lại bị đối phương xem thường cùng phản bội. Trong mắt Từ Nam Phong, dù là tình cảm như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ bị biến chất, dẫn đến chia lìa, đã như vậy, chẳng bằng không bắt đầu.

Không có sự kỳ vọng, cũng sẽ không có sự thất vọng, như vậy là lựa chọn tốt nhất.

Mười ngón tay dưới ống tay áo của nàng hơi chuyển động, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của Kỷ vương, nói: " Vài năm tiếp theo, mạng của ta đã thuộc về vương gia rồi. Quan hệ của ta và người, cứ duy trì như thế này, có thể không? "

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Từ Nam Phong cũng bội phục dũng khí của bản thân.

Tính cách của nàng vốn không nên hùng hổ dọa người như vậy, chẳng qua nàng không còn cách nào khác. Nàng không thể dựa vào phụ mẫu, nàng không có cảm giác an toàn, chỉ có thể dựng gai nhọn lên, dùng giáp trụ để bảo vệ chính mình.

Những thứ dùng để đẩy lui kẻ địch, đồng thời cũng tự làm bản thân mình tổn thương.

Tuy vậy, Kỷ Vương không hề tức giận, chỉ là một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, cứ giữ nguyên sự im lặng, khiến Từ Nam Phong như ngồi trên đống lửa.

Nhưng nàng che giấu nội tâm sợ sệt cùng thấp thỏm rất tốt, chỉ cười hoàn mỹ mà xa cách, lẳng lặng chờ đợi Kỷ Vương.

"Ngươi là cô nương gan lớn nhất mà ta từng thấy."

Kỷ Vương không giận đến tím mặt, cũng không phất tay áo bỏ đi, vẫn ôn hòa mà cười, hời hợt nói ra một câu như vậy. Không từ chối, cũng không đáp ứng.

Trái tim Từ Nam Phong như treo lơ lửng giữa không trung, nàng cụp mắt, che lấp con ngươi chứ cảm tình phức tạp, " Lời này coi như là điện hạ đang khen ngợi ta đi."

Ở bên ngoài không gian thanh cao này, Dương tướng quân tính toán thời gian không chênh lệch nhiều lắm liền đằng hắng một tiếng, cố ý đứng trước cửa chậm rãi đi vào, cao giọng nói, "Ta vào đây!"

Cửa phòng kẹt kẹt vài tiếng bị đẩy ra, Dương tướng quân nhanh chóng bước vào. Từ Nam Phong và Kỷ Vương cùng đồng thời thu liễm lại vẻ mặt, nghiêm chỉnh ngồi, đề tài liền gián đoạn như vậy.

Kỷ Vương không thể ở bên ngoài quá lâu, uống vài chén trà liền trở về phủ, trước khi đi hắn nói muốn đưa Từ Nam Phong về nhà, Từ Nam Phong nghĩ hôn sự này tám chín phần mười đã bị bản thân làm rối loạn lên, nếu để cho người Từ phủ thấy Kỷ Vương, sợ là sẽ sinh ra nhiều phiền phức không cần thiết liền uyển chuyển từ chối ý tốt của Kỷ Vương.

"Tốt lắm, nếu như cô nương nể mặt, lần sau tiểu vương mạn phép đến quý phủ uống một chén trà." Kỷ Vương cũng không cưỡng cầu, đứng ở cửa nhã gian tạm biệt, nắng ấm chiếu lên xiêm y trắng như tuyết của hắn, tỏa sáng lên dải lụa trên mắt hắn, khiến mỗi sợi tóc của hắn đều lòe lòe sáng chói lọi.

Thế nhưng còn có lần sau ư? Hẳn chỉ là lời khách sáo thôi.

Từ Nam Phong phỏng đoán trong lòng, mang theo ý cười trên mặt gật gật đầu, "Được, lần sau mời điện hạ đến uống trà."

Hai người nói lời tạm biệt lẫn nhau, Dương tướng quân đi lên trước đỡ Kỷ Vương đi xuống lầu. Từ Nam Phong ở nhã gian ngồi một lúc, mãi đến khi trà trong chén nguội hẳn, lúc này nàng mới buông cốc xuống, mang theo một bụng tâm sự đi xuống lầu.

Người làm vắt tấm khăn trắng lên vai, lấy một hộp trà đẹp đẽ từ sau quầy ra, hắn khom người cười nói, "Cô nương, vị bạch y công tử kia vừa mới nãy đã thanh toán, còn cố ý mua mấy hộp trà riêng biệt, nói muốn đưa cho cô nương mang về nếm thử."

Từ Nam Phong có chút nghi ngờ tiếp nhận hộp trà trong tay người làm, hộp sơn hoa đẹp đẽ, mang theo nhàn nhạt hương thơm của trà, chỉ nhìn bề ngoài đã biết giá cả không rẻ.

Nàng nghĩ thầm: Đây là quà ly biệt sao?

Không đúng, bọn họ còn chưa bắt đầu, nói gì đến từ biệt?

Từ Nam Phong thở dài một hơi, bước ra khỏi trà lâu. Ánh mặt trời bên ngoài bỗng rọi tới chỗ nàng, làm nàng không mở mắt ra nổi, một tay cầm hộp trà, một tay che trước mặt, nàng đi qua đường phố người người qua lại không dứt, bước đi không có mục đích, trong lòng dù sao cũng có chút tiếc nuối.

Kỷ Vương là nam tử ôn hòa hữu lễ, ở trong chảo nhuộm con cháu quý tộc, hắn cũng xem như người nổi bật. Chính vì ấn tượng của nàng với Kỷ Vương khá tốt nên nàng mới không đành lòng che giấu mục đích của chính mình mà lựa chọn thẳng thắn nói ra, sau đó chờ đợi…. Đáng tiếc nàng lại nói lời mạo phạm hắn như vậy, dọa hắn sợ chạy mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!