Edit: Bối Xu
"Thiếu Giới?" Cảm nhận được mùi hương thảo mộc quen thuộc của người đứng phía sau, thân thể đang căng cứng của Từ Nam Phong dần dần thả lòng, nàng thuận thế dựa vào lồng ngực ấm áp vững chãi của Kỷ vương, cười nói "Chàng đang tính toán chủ ý kì quái gì vậy? Sao ta vừa đi một chuyến trong phủ đã thay đổi nhiều như thế?"
Một tay Kỷ vương áp nàng lên giường, một tay vuốt ve thân thể nàng, mỉm cười nói "Nàng đã nhìn thấy cả sảnh đường đều treo lụa đỏ và chữ hỷ, làm sao lại không đoán được ta muốn lấy vợ rồi?"
Lấy vợ? Chính thê của Kỷ vương phủ không phải đã có rồi sao?
Từ Nam Phong không biết hắn đang muốn làm gì, nghi ngờ hỏi lại "Chàng lấy vợ ở đâu ra, hay là chàng nạp tiểu thiếp?"
"Ta đã nói rồi, kiếp này chỉ lấy nàng làm vợ thì cả đời không hối hận, cũng sẽ không nạp tiểu thiếp." Kỷ vương nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý cười, ôn hòa nói "Lần trước nàng khoác giá y vào phủ mang theo tâm tình ra sao?"
Lần trước? Không đề cập tới chuyện này cũng được mà.
Khi đó nàng muốn rời khỏi Từ phủ, liền mang theo tâm trạng "tráng sĩ một đi không trở lại", dứt khoát gả vào Kỷ vương phủ, chỉ một lòng nghĩ đến việc muốn tìm thêm cho mình một đồng minh. Từ Nam Phong cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc cuối cùng lại có một ngày nàng chết chìm trong sự ôn nhu của Kỷ vương.
Từ Nam Phong nói "Chuyện trong quá khứ không cần nhắc lại. Lúc đó gả cho chàng đúng là bất đắc dĩ, thuận theo nhu cầu mà thôi, không giống với hiện tại."
"Cho nên, ta muốn nghiêm túc cùng nàng thành thân lại một lần.
"Một... cái gì?"
Kỷ vương trịnh trọng lặp lại một lần nữa "Ta nghiêm túc muốn cùng nàng thành thân lại một lần, không phải vì quyền lợi, không phải vì tìm đồng minh, mà chỉ đơn giản vì ta yêu nàng, ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng."
"... Cho nên chàng giấu ta chuẩn bị những thứ này?" Trong lòng Từ Nam Phong như có một dòng nước ấm chảy qua, nàng nhìn xung quanh phòng đều được trang trí bằng lụa đỏ sáng sủa vui tươi, hơi rũ mắt, cười nói "Chỉ là hình thức mà thôi, cho dù chàng không chuẩn bị những thứ này, ta cũng đã quyết định ở cùng chàng cả đời."
"Điều này rất quan trong, Nam Phong, trong cuộc đời nàng chỉ có một cuộc hôn nhân này, ta không muốn lưu lại bất kì điều tiếc nuối hay không hoàn mỹ nào. Ta muốn để mười năm sau hay thậm chí là hàng chục năm sau, khi nàng nhớ lại chuyện ngày hôm nay, trên môi nàng vẫn sẽ nở nụ cười."
Nghe được những lời này của hắn, Từ Nam Phong vừa thấy ngọt ngào vừa cảm thấy xấu hổ, nàng nở nụ cười thẹn thùng, khẽ đẩy vai hắn một cái, thấp giọng nói "Được rồi, ta đã biết tâm ý của chàng. Mỗi lần chàng vữa dỗ ngon dỗ ngọt, ta lại vụng về không biết nên đáp lại chàng như thế nàng."
Kỷ vương hôn lên má Từ Nam Phong một cái, lập tức từ trên người nàng ngồi thẳng đậy "Tốt, không nói nữa, mau thay giá y, chúng ta uống rượu hợp cẩn."
Dứt lời, hắn đem giá y đỏ thắm đặt trên kỷ án đưa vào tay Từ Nam Phong.
Từ Nam Phong cúi đầu cười, di chuyển đến sau tấm bình phong, bắt đầu trút từng lớp xiêm y. Kỷ vương đứng ở ngoài cửa, chống cằm nhìn thân ảnh lả lướt ẩn hiện sau tấm bình phong, vui vẻ nói "Sớm hay muộn cũng sẽ nhìn thấy hết, cần gì phải làm việc thừa thãi."
Từ Nam Phong đứng sau tấm bình phong không thèm để ý đến lời trêu đùa của Kỷ vương, nàng mặc bộ giá y đỏ thắm thêu trăm hoa khoe sắc, mái tóc rối tung xõa tới eo, chậm rãi bước từ sau tấm bình phong ra.
Bên ngoài, Kỷ vương đã đổi xong một bộ đồ hỷ đỏ thắm, viền tay áo có thêu hoa văn màu đen; tóc đen được buộc gọn gàng, cố định bằng ngọc quan; phong thái hơn người. Từ Nam Phong tiến lên, mỉm cười giao tay mình vào lòng bàn tay Kỷ vương.
Kỷ vương dẫn nàng đến bàn trang điểm, mỉm cười nói "Phu nhân, mời ngồi. Ngu phu trang điểm cho tân nương." Dứt lời, hắn thật sự cầm một chiếc bút vẽ lên lông mày của nàng, mang theo một chút ngưa ngứa.
Từ Nam Phong ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm lại, tùy ý để hắn dùng một tay giữ lấy cằm mình, tay còn lại thuần thục dùng son phấn bôi lên mặt nàng. Một lát sau, Kỷ vương bảo nàng có thể mở mắt ra. Từ Nam Phong cẩn thận ngắm nhìn bản thân trong gương đồng một lần, thấy nữ nhân trong gương đoan trang lại thêm vài phần bá khí, mặt mày hồng nhuận càng thêm phần diễm lệ.
Trang sức màu đỏ dùng trên người nàng thật sự đẹp hiếm thấy.
Từ Nam Phong kinh ngạc nói "Tay nghề của Thiếu Giới thật sự không tệ."
Kỷ vương nửa thật nửa đùa cười nói "Lén lút luyện tập đã lâu, chỉ mong tay nghề này có thể lọt vào mắt xanh của phu nhân..."
Từ Nam Phong mím môi cười, son môi hơi lem một chút. Kỷ vương giữ lấy mặt nàng, nhẹ giọng nói "Đừng nhúc nhích, son phấn lem ra ngoài rồi." Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên, dùng ngón cái lau đi một chút vết đỏ ở khóe môi nàng.
Từ Nam Phong an tĩnh ngắm nhìn hắn. Ánh mắt Kỷ vương trong suốt, mang theo tình sâu ý đậm. Ánh mắt đó rơi vào đôi môi diễm lệ của nàng, phảng phất như đang thưởng thức một nụ hoa e ấp chớm nở. Trong khoảnh khắc, sóng mắt của Kỷ vương lại càng thêm thâm trầm, cuối cùng hắn không nhịn được cúi người, ngậm lấy hai cánh môi thơm ngát làm hắn mong muốn đã lâu.
Nụ hôn đột ngột tùy ý cướp đi hô hấp của Từ Nam Phong, hộp son không biết đã rơi xuống đất từ khi nào, vụn phấn vãi đầy trên mặt đấy giống như một khóm mai diễm lệ. Nhưng lúc này, hình như không ai có tâm tư chú ý đến đống son phấn quý giá vung vãi đầy trên đấy. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, khó lòng buông tay.
Không rõ hôn bao lâu, hai người mới tách nhau ra một khoảng thời gian ngắn ngủi. Từ Nam Phong thở dốc, nắm chặt lấy vạt áo của Kỷ vương, giống như một người chết đuối vớ được cọc. Từ lúc được Kỷ vương hôn như vũ bão, son phấn trên gương mặt được trang điểm tinh xảo của nàng trôi đi, lộ ra da thịt trắng như sứ, đẹp đẽ vô ngần.
Đôi môi nhạt màu của Kỷ vương cũng bị dính một ít phấn son diễm sắc. Từ Nam Phong thầm cảm thấy buồn cười, đưa ngón tay lau đi vết nước và dấu son trên môi của hắn. Ánh mắt của Kỷ vương sâu thêm một phần, hắn khom người bế Từ Nam Phong lên, ôm ngang người nàng vào ngực, vững vàng bước đến bên giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!