Chương 48: "Từ Nam Phong, nếu Từ Khiêm chết thì cũng là do ngươi hại chết hắn!"

Edit: Bối Xu

Thái tử bị cấm túc tại Đông cung, trong triều có hơn mười tên quan lại dính líu đến án kiện của Trương thị, kẻ bị giáng chức, người bị lưu vong, lục bộ trống rất nhiều vị trí. Hoàng đế không có chủ ý riêng, lại càng dựa dẫm vào Kỷ vương hơn.

Cuối tháng 11 năm Nguyên Hưng thứ 20, Diêu Dao ở vùng Lĩnh Nam dùng bồ câu đưa tin tới, trong thư nói Lĩnh Nam Vương đã mất, hắn thừa kế tước vị, trở thành Lĩnh Nam tiểu vương gia, cuối năm nay sẽ trở lại thành Lạc Dương yết kiến Hoàng đế.

Từ Nam Phong đọc thư xong vô cùng vui mừng, nói với Kỷ vương "Tiểu Dao nhi cũng xem như có tiền đồ, oai phong chiếm đóng một phương, thống lĩnh mấy vạn quân như lang hổ, sau này ném chuột còn sợ vỡ đồ, cũng không có kẻ nào dám tùy tiện động tay động chân đến chàng nữa."

Kỷ vương đặt quyển sách xuống, nhếch môi mỉm vười "Cho dù không có Tiểu Diêu nhi, bây giờ cũng không có kẻ nào dám đụng đến ta."

Nhìn hắn tính tình trẻ con muốn tỏ vẻ anh hùng, Từ Nam Phong hơi bất đắc dĩ lắc đầu.

Kỷ vương cười nhìn nàng, vỗ vị trí bên cạnh nói "Lại đây ngồi."

Từ Nam Phong nghe theo ngồi cạnh hắn, Kỷ vương vươn tay đặt đầu nàng lên vai mình, lúc này mới cầm quyển sách lên một lần nữa. Hai người cứ gắn bó như vậy, chậm rãi xem hết một quyển sách.

"Thiếu Giới." Từ Nam Phong hơi do dự một chút nhưng vẫn thẳng thắn mở miệng, ôn hòa nói "Ta nghe nói đám tội nô dính líu đến vụ án của Trương thị hôm nay bị áp giải ra khỏi thành, ta muốn đi gặp một người."

"Người nào?"

"Từ Khiêm, là đích trưởng tử trên danh nghĩa của Từ Vị."

Từ Khiêm...

Kỷ vương có phần thưởng thức cái tên này, tùy ý nói "Ta nhớ ra hắn, cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, nghe nói rất có tài văn chương."

"Mười bốn tuổi, nếu không phải bị liên lụy bởi án này, đầu xuân này hắn có thể vào trường thái học rồi." Còn chưa đủ 15 tuổi đã có thể vào trường thái học, đó chính là thiên chi kiêu tử (*) chân chính. Đáng tiếc, mọi thứ đều bị Từ Vị và Trương thị hủy hoại.

(*) Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.

Kỷ vương lại đặt quyển sách xuống, ôm Từ Nam Phong vào ngực hỏi "Có thể tìm biện pháp cứu hắn ra?"

Từ Nam Phong trầm mặc một lát. Dựa vào tính tình trong cứng ngoài mềm của Từ Khiêm, hắn nhất định sẽ không vứt bỏ Từ gia để tự cứu mình. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài một hơi "Chỉ muốn gặp hắn một lần cuối. Nói đi nói lại, năm đó ta ở Từ phủ, Từ Khiêm là người duy nhất coi ta là tỷ tỷ mà kính trọng. Bây giờ hắn gặp bất trắc, ta chỉ có thể dùng hết sức để giúp đỡ hắn, từ nay về sau, ân oán của hai bên cũng như vậy mà kết thúc thôi."

Kỷ vương cũng hiểu rõ, gật đầu nói "Hiện giờ vừa qua buổi trưa, bọn họ cũng chưa đi xa. Ta để Diêu thúc mang nàng ra ngoài thành."

Từ Nam Phong lắc đầu "Chàng bây giờ sự vụ bận rộn, để Diêu quản gia ở lại với chàng. Ta mang theo vài thị vệ ra khỏi thành là tốt rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Phụ hoàng cũng không coi trọng ta như nàng nghĩ đầu. Mấy ngày nay sự vụ tuy có nhiều nhưng cũng chỉ là vài thứ không quan trọng, ta có thể tự ứng phó được." Dứt lời, Kỷ vương đứng dậy, lấy ra một bộ áo choàng màu thạch lam khoác lên người Từ Nam Phong, nhẹ nhàng nói "Diêu thúc và người áp giải phạm nhân là chỗ quen biết cũ, cũng có mấy phần giao tình.

Nàng đi với ông ấy, nếu có việc gì cần chuẩn bị thì có thể phân phó Diêu thúc đi làm."

Nếu đã như vậy thì Từ Nam Phong cũng không nhiều lời nữa, ngồi xe ngựa cùng Diêu Giang rời khỏi thành. Một lúc sau, ở trên đường đi về phía ngoại ô, họ đã đuổi kịp đoàn người áp giải tội nô tới Bắc Thượng.

Diêu Giang chào hỏi các sai dịch, Từ Nam Phong tung người xuống ngựa, vừa đi được hai bước đã thấy mấy kẻ tù tội lộn xộn sinh sự, ngay sau đó, một bóng người quen thuộc liều mạng muốn thoát khỏi xiềng xích xông về phía trước, miệng liên tục la hét "Nam Phong, Từ Nam Phong! Ta là cha con, con tới cứu cha sao?"

Các sai dịch lập tức dùng thiết bổng và đại đao cản kẻ điên Từ Vị lại, một chân đá vào gông xiềng, ép ông quỳ xuống.

"Nương nương, Vương phi nương nương, ta là cha ngươi!" Từ Vị bị đạp xuống cũng không an phận, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập khát vọng nhìn Từ Nam Phong từng bước đi tới, giọng nói khàn khàn "Ngươi mau mang cha đi, từ nay về sau cha sẽ bồi hai mẹ con các ngươi sống qua ngày, ngươi vẫn là đích nữ của cha."

Gió mùa đông lạnh đến thấu xương, Từ Nam Phong giữ chặt áo choàng, bên tai đều là tiếng gió rít. Nàng híp mắt nhìn Từ Vị đang nằm rạp trên mặt mặt đất giống như đang nhìn một trò cười.

Từ Vị chật vật giãy dụa trên mặt đất, râu mép cũng dính đầy nước mắt nước mũi, ánh mắt ông đỡ đẫn, miệng liên tục lẩm bẩm "Bản quan không điên, không điên! Các ngươi vì sao lại hại bản quan!"

Từ Nam Phong gật đầu, ánh mắt dò xét một vòng những kẻ tù tội đang tức giận hoặc chết lặng, lập tức hỏi "Từ Khiêm đâu?"

Sai dịch vội vàng lật lại danh sách, Từ Nam Phong nhấc cằm chỉ Từ Vị nói "Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, mặt mũi tuấn tú, là con của hắn."

Sai dịch có ấn tượng, lập tức từ trong những kẻ tù tội tìm ra một thiếu niên xanh xao vàng vọt đang bất tỉnh, ôm quyền nói với Từ Nam Phong "Nương nương người xem, có phải người này không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!