Chương 47: Đao quang kiếm ảnh (*) đều đã trải qua rồi, giờ ngươi lại sợ nam sắc hay sao!

Edit: Bối Xu

(*) Đao quang kiếm ảnh: cảnh tàn sát khốc liệt.

Trời đã tối, vạn vật chìm vào tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thu thổi bay một ít lá rụng ngoài cửa sổ.

Từ Nam Phong dùng chiếc kéo vàng kéo sợi bấc trên giá cắm nến hoa ra ra, phủ lên chao đèn một chiếc lồng làm bằng lụa. Nàng cởi áo khoác đặt lên giá treo bằng gỗ, vừa quay người nhìn lại, Từ Nam Phong đã nhìn thấy Kỷ vương khoác hờ quần áo ngủ lỏng lẻo trên người, gần như lộ hẳn lồng ngực cường tráng. Một tay Kỷ vương đỡ đầu, ngồi trên giường mỉm cười vẫn tay với nàng.

Từ Nam Phong lại càng cảm thấy sợ, nàng bước về phía trước một chút, kinh ngạc hỏi "Trời lạnh như vậy, chàng cởi sạch ra làm gì?"

Kỷ vương ngay đến áo ngủ cũng cởi hẳn, xiêm y trắng bị quăng sang một bên, toàn bộ cơ bụng ở trong ánh nến mờ ảo lúc ẩn lúc hiện như cố ý dụ dỗ.

Hắn dùng một tay kéo Nam Phong ngã vào lồng ngực, thuận thế áp nàng xuống giường, híp mắt cười nói "Ta còn có thể cởi sạch sẽ y phục của nàng, chỉ một lát nữa sẽ không còn lạnh, phu nhân có muốn thử xem một chút không?"

Kỷ vương đang ở trần, hai tay hắn chống bên tai Từ Nam Phong, cơ bắp mạnh mẽ gần trong gang tấc, kết hợp với gương mặt tuấn tú luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, cảnh tượng lúc này chỉ có bốn từ "hoạt sắc sinh hương" (*) mới có thể gợi tả được. Từ Nam Phong ngẩn người, nàng còn có thể cảm nhận được nhiệt độ đặc biệt của nam nhân từ thân thể Kỷ vương tỏa ra, da hai người mới chạm nhẹ một chút, nhiệt độ đó đã nhanh chóng tỏa ra.

(*) Hoạt sắc sinh hương: vẻ đẹp sinh động.

Chỉ sau chốc lát, Từ Nam Phong bất tri bất giác đỏ mặt, dường như máu nóng dồn cả lên gương mặt nàng, vô cùng sống động.

Dung mạo Kỷ vương vốn xuất chúng, dưới ánh nến mập mờ ấm áp phản chiếu qua vải đèn hồng càng thêm phần mông lung. Kỷ vương chân thành nhìn sâu vào mắt Từ Nam Phong, đáy mắt hắn giống như một hồ nước sâu có thể hút toàn bộ người đối diện chìm vào trong.

Lúc môi hắn gần như chạm vào mi mắt nàng, Từ Nam Phong đột nhiên cảm thấy dưới sống mũi có chút ẩm ướt ngứa ngáy. Nàng nhanh chóng bịt miệng và mũi, đẩy Kỷ vương ra rồi xoay người đứng dậy.

Kỷ vương ngẩn ra, còn tưởng rằng Từ Nam Phong muốn cự tuyệt mình. Thật lâu sau hắn mới hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng đang xao động, vươn tay ôm vai Từ Nam Phong, nhẹ nhàng xoay người nàng lại, bất đắc dĩ nói "Được rồi, không động vào nàng, không cần sợ."

"Ưm … Không phải sợ." Từ Nam Phong che mũi, ra sức lắc đầu tỏ ý phủ định.

"Vậy thì là sao?" Đầu lông mày Kỷ vương nhăn lại, lo lắng nói "Khó chịu chỗ nào, mau để ta xem."

Dứt lời, hắn mạnh mẽ kéo bàn tay đang che miệng và mũi xuống, nhất thời sửng sốt không nói nên lời.

Nha đầu kia, thế mà đã chảy máu mũi.

Từ Nam Phong có chút chật vật né tránh ánh mắt của Kỷ vương, qua quýt vơ vội quần áo ở đầu giường che mũi, giọng nói mang theo âm mũi "Chàng … Trước tiên chàng mặc quần áo vào đã."

Kỷ vương nháy mắt mấy cái rồi lại thêm mấy cái nữa, hắn đặt tay lên chóp mũi, cúi đầu bật cười. Một mặt Kỷ vương ra hiệu cho Từ Nam Phong ngẩng đầu lên, tựa vào đầu giường, một mặt Kỷ vương lại cười rũ rượi, cười đến mức hai vai run rẩy không kìm được, cười đến độ dường như gập cả người.

Từ Nam Phong nhìn thấy dáng vẻ cười cợt của người kia thì càng thêm rối loạn, thầm mắng bản thân "Từ Nam Phong a Từ Nam Phong, sao nhà ngươi lại không có tiền đồ như vậy? Đao quang kiếm ảnh đều đã trải qua rồi, giờ ngươi lại sợ nam sắc hay sao!"

Đang ảo não tự trách, tiếng cười kìm nén của Kỷ vương lại vang lên bên tai, mang theo vài phần câu hồn đoạt phách lại kèm theo câu hỏi thăm mang ý cợt nhả "Ngu phu cởi áo nới dây lưng, ngọc thể nằm trên giường, đáng lẽ nàng nên không chút cố kỵ nào nhào tới mới đúng, ngược lại, làm sao lại bắt đầu chảy máu mũi rồi?"

Từ Nam Phong không muốn thừa nhận bản thân vừa nhìn thấy thân thể xích lõa của Kỷ vương, thì mạch máu cả người đều căng lên mới dẫn đến tình trạng chảy máu mũi quẫn bách này.

"Là do gần đây ta uống thuốc nhiều, hỏa quá vượng." Sau khi nói những lời này, Từ Nam Phong cũng bội phục bản thân mình. Mặc dù trống ngực đập thình thịch, trong đầu pháo hoa cũng đang nổ ầm ĩ, nàng vẫn có thể bình tĩnh tìm ra một lý do để lấp liếm sự việc.

Nhìn bộ dạng này của nàng, Kỷ vương vừa không nỡ lại vừa buồn cười.

Kỷ vương vẫn chưa vạch trần lời nói dối vụng về của nàng, chỉ trấn an nói "Trước đó vài ngày nàng trọng thương chưa lành, đại phu dặn dò ta nên cho uống nhiều thuốc bổ máu một chút nên cũng có khả năng khí huyết dồi dào dẫn đến việc chảy máu mũi."

Lời vừa nói ra, trong lòng hai người đều tự hiểu rõ, thầm oán "Mới là lạ!"

Đợi máu mũi của Từ Nam Phong ngừng chảy, Kỷ vương liền gọi nha hoàn đưa nước ấm và khăn mặt vào, nhẹ nhàng giúp nàng lau mặt sạch sẽ, sau đó liền đem áo ngủ dính máu thả vào chậu đồng, nói với Bát Bảo "Đem y phục bẩn này ra ngoài xử lý đi."

Bát Bảo nhìn vết máu lấm tấm trên bộ quần áo trắng tinh, lại nhìn khuôn mặt xấu hổ của Từ Nam Phong đang ngồi trên giường, tuy trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng.

Tuy rằng ngoài trời hiện đang là mùa đông, nhưng mùa xuân của Kỷ vương phủ đã tới.

Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Từ Nam Phong đã xuống giường thay quần áo chỉnh tề, đi ra sân viện giãn gân cốt như thường lệ. Nằm ở trên giường dưỡng bệnh lâu rồi, cả người đều cứng ngắc, lúc cầm kiếm tay cũng có chút không quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!