Edit: Bối Xu
Nằm trên giường mấy ngày, tinh thần của Từ Nam Phong đã tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận. Ngày hôm đó, từ lúc sáng sớm, Diệp nương đã đem cặp mắt sưng đỏ tìm nàng.
Từ Nam Phong liếc mắt một cái đã nhìn ra hôm nay mẫu thân có gì đó khác thường.
Dường như Diệp nương có tâm sự. Sau khi bước vào cửa, Từ Nam Phong mới có cơ hội nhìn rõ dáng vẻ của bà, hai con mắt đều sưng to như trái hạnh đào, dù gương mặt trang điểm tinh xảo ra sao cũng nhìn ra dấu vết bà vừa mới khóc, khuôn mặt mờ mịt không rõ phương hướng.
Từ Nam Phong lên tiếng hỏi "Nương làm sao vậy? Có kẻ nào khi dễ nương sao?"
Diệp nương dùng cặp mắt sưng đỏ nhìn Từ Nam Phong, ánh mắt bà vừa rơi vào đống vải băng bó quanh ngực nữ nhi, lệ trong mắt lại tuôn rơi không kìm chế được. Bà nhanh chóng lau khô nước mắt, lộ ra gương mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc "Kỷ vương tốt như vậy, làm gì có ai dám gây khó dễ với nương."
Có lẽ Diệp nương cũng hiểu rõ, cuộc sống an ổn giàu sang này của bà là do nữ nhi phục tùng kẻ khác đổi lấy.
Nhìn bộ dạng của nữ nhi như vậy, mấy lời muốn hỏi thăm tin tức của Từ Vị ở trên môi, bà cũng không đành lòng nói ra miệng.
Từ Nam Phong quan sát kĩ vẻ mặt của mẫu thân, lại gặng hỏi "Nương, rốt cuộc là có chuyện gì? Vừa rồi lúc nương ở ngoài cửa, có chuyện gì muốn nói với con?"
Khóe mắt Diệp nương ửng đỏ, khó khăn mở miệng nói chuyện "Nam nhi, con còn đau không?"
Từ Nam Phong chỉ vào lồng ngực của mình "Nương nói chỗ này sao? Từ lâu đã không còn đau nữa, gần đây vết thương cũng đã kết vẩy, rất ngứa."
Diệp nương hít mũi một cái, đảo mắt sưng đỏ một vòng "Ngứa cũng không thể gãi, biết chưa?"
Từ Nam Phong gật đầu.
Diệp nương ngồi bên giường nàng một lát, tâm tình cũng đã khôi phục được chút ít. Do dự một lát, bà nhếch khóe miệng, nở một nụ cười hiền lành, nói với Từ Nam Phong "Nam nhi, thật ra cái gì Kỷ vương cũng đều đã nói với ta, nương cũng đã thông suốt cả rồi... Nếu thật sự Từ Vị, cha của con phái sát thủ giết con, như vậy hắn rơi vào kết cục như vậy cũng rất xứng đáng.
Nương cũng không trách con."
Trong lòng Từ Nam Phong hơi hốt hoảng "Nương, người vừa nói cái gì?"
Diệp nương hình như không nghe thấy, thở dài một tiếng "Đây đều là báo ứng của hắn, là báo ứng."
Từ lời nói và vẻ mặt của Diệp nương, Từ Nam Phong đã đoán được đại khái sự việc. Lần này Từ Vị sợ là đã thật sự xảy ra chuyện.
Sau khi xong việc, Kỷ vương trở về phủ, liền nhìn thấy Từ Nam Phong tâm trạng nặng nề nằm trên giường.
"Nam Phong, đang suy nghĩ gì vậy?" Kỷ vương mặc một thân áo lót màu đỏ tía, mỉm cười bước tới, đem túi giấy dầu cầm trong tay đặt lên kỷ án "Hôm nay ta đi thăm mẫu phi, bà rất lo lắng cho vết thương của nàng, còn nói ta nhất định phải cầm theo mấy dược liệu tốt trong cung về."
Vừa nhìn thấy dung nhan của Kỷ vương, tâm trạng của Từ Nam Phong liền trở nên tốt hơn. Nàng chống người ngồi dậy, nhìn gói giấy tỏa ra mùi hương nhàn nhạt trên kỷ án "Đó là cái gì?"
"Kẹo râu rồng (*), mẫu phi đặc biệt chuẩn bị cho nàng." Kỷ vương mở túi giấy dầu ra, ngón tay trắng nõn thon dài cầm một khối kẹo lên, đút vào miệng Từ Nam Phong "Mau nếu thử một chút."
(*) Kẹo râu rồng: Nguyên liệu làm kẹo gồm đường, bột, lạc rang,... Quá trình làm kẹo tốn khá nhiều công sức, nếu các bạn có hứng thú có thể search Google tìm hiểu thêm. Tương truyền ngày xưa, món kẹo chỉ này được thịnh hành trong cung và là một trong những món ăn ưa thích của nhà vua. Và mỗi khi nhà vua thưởng thức món kẹo đặc biệt này thì các tơ chỉ của kẹo dính đầy quanh miệng vua. Lúc này, các quan đại thần đều bật cười và trêu đùa rằng nhà vua mới mọc thêm râu mới.
Từ đó cái tên "kẹo râu rồng" (ở Trung Quốc, rồng biểu tượng cho vua) được sử dụng gắn liền với món kẹo này cho đến ngày nay. Cho đến sau khi chế độ phong kiến Trung Quốc sụp đổ, loại kẹo này mới trở nên phổ biến trong dân chúng và còn được lưu hành đến ngày nay.
Từ Nam Phong mở miệng nuốt miếng kẹo, trong lúc lơ đãng, đôi môi nàng khẽ đụng vào lòng bàn tay Kỷ vương, đem lại cảm giác tê dại.
Từ Nam Phong ngẩn người, ngượng ngùng vội vã quay đầu sang chỗ khác, lắp bắp nói "Ăn rất ngon."
Ánh mắt của Kỷ vương sâu thăm thẳm, lúc bị cánh môi của nàng vô tình đụng vào, hắn đưa ngón cái và ngón trỏ đặt vào miệng liếm đi một chút bột còn dính, liền kín đáo nở nụ cười, giọng nói khàn khàn vang lên "Ăn thật sự rất ngon."
"..." Chàng thay đổi rồi, chàng không còn là Kỷ vương ta quen nữa.
Từ Nam Phong nghẹn không nói nên lời, lại chợt nhớ đến phản ứng của Diệp nương, vẫn biết chính sự quan trọng hơn.
Nàng ngồi thẳng người, thu lại thần sắc thẹn thùng lên tiếng "Thiếu Giới, ta có việc muốn hỏi chàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!