Chương 41: Ngay cả phụ thân nàng mà nàng cũng có thể tính kế

Edit: Tiểu Phiến

Sau buổi trưa, buổi săn thú bắt đầu.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên mảnh đất rộng, rừng rậm sâu thẳm, có rất nhiều loài thú kiếm ăn ban ngày đều tụ tập xung quanh suối nước, quả là thời cơ tốt để săn thú.

Những hoàng tử vương tôn tham gia săn thú đều đã đổi y phục, hoàng thượng mặc một thân võ bào màu đen xoay người trèo lên ngựa, lại quay đầu nói với Kỷ vương, "Cho dù mắt ngươi không tiện, nhưng chung quy thì mỗi năm tổ chức đều không gọi ngươi đến, trẫm cũng thấy băn khoăn. Nhưng đã đến sân săn bắt, luôn tránh bên trong doanh trướng cũng không hay, không bằng ngươi cùng mọi người đi săn, nếu săn được thì trẫm thưởng, không săn được trẫm cũng không trách ngươi."

Kỷ vương kính cẩn nói, "Vâng."

Tiếng kèn vang lên, hoàng thượng ra lệnh một tiếng, ngự mã đi trước, chỉ qua một thoáng, rất nhiều người nắm chặt dây cương, vó ngựa tung lên, bụi đất mù mịt, khiến cho chim muông sợ hãi bay tán loạn.

Đương nhiên đầu tiên phải dành cho hoàng thượng. Những người khác chỉ làm bộ làm tịch bắn trượt mấy mũi tên, thẳng cho đến lúc hoàng thượng bắn trúng một con heo rừng, trở thành người đầu tiên săn được, mọi người mới cùng đứng lên hô vạn tuế, trong lúc nhất thời sĩ khí liền tăng vọt.

Từ Nam Phong đỡ Kỷ vương lên ngựa, chính mình cũng cưỡi lên một con bạch mã, Diêu quản gia cưỡi ngựa đi phía sau bọn họ, ba người cùng chậm rãi tiến vào trong rừng.

Cổ thụ che khuất cả mảnh rừng, vừa tiến vào trong rừng, ánh nắng liền bị cành lá cắt xén thành những điểm vàng loang lổ, phảng phất như một thế giới u tĩnh khác.

Từ Nam Phong cảnh giác nói, "Thiếu Giới, đừng đi vào quá sâu, trước tiên cứ đi đến bên cạnh rừng tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã."

Rừng cây cành lá sum suê như vậy thực sự quá nguy hiểm.

Kỷ vương vốn cũng không có tâm tình muốn săn thú, liền gật đầu nói, "Được."

Diêu quản gia giơ roi ngựa lên, chỉ chỉ vào dòng suối chảy ngang qua bãi cỏ ở đằng xa, nói, "Chỗ kia râm mát lại bằng phẳng, chúng ta đi qua chỗ đó đi."

Vì vậy ba người liền quay đầu ngựa, lững thững đi tới bên dòng suối.

Trong rừng, Cửu công chúa mặc một thân y phục đỏ thẫm, cưỡi một con tuấn mã, phía sau có hai nam tử trẻ tuổi đi theo.

Một người chính là Kiếm Nô của nàng, một người nữa lại là trưởng tử Dương Văn của Dương Thận Chi.

Cửu công chúa một tay cầm dây cương, một tay giơ roi ngựa ra đùng đùng quất bay hết những cây cối chắn đường ở xung quanh, lại liếc mắt nhìn Dương Văn, có chút hứng thú nói, "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Dương Văn khom người trên lưng ngựa, ôm quyền nói, "Thần phụng mệnh bệ hạ, bảo hộ cho công chúa điện hạ."

"Nói là bảo hộ, nhưng người nào không biết phụ hoàng là đang muốn tác hợp hai chúng ta chứ." Cửu công chúa nhỏ giọng thầm thì, rồi lại cất cao giọng nói, "Được rồi, bản cung đã có Kiếm Nô che chở bên người, không cần đến ngươi, ngươi tự mình đi săn thú đi."

Dương Văn cố chấp nói, "Thánh thượng đã có lệnh, thần một tấc cũng không được rời, phải che chở cho công chúa."

"Ta nói, tại sao ngươi lại không hiểu ý ta như vậy hả?" Giọng của Cửu công chúa đã xuất hiện vài phần không kiên nhẫn, nàng ghìm chặt dây cương, nói, "Ngay từ lúc bắt đầu, lòng ngươi căn bản đã không đặt trên người ta đúng không? Phàm là nơi Từ Nam Phong đã đi qua, ánh mắt của ngươi đều kìm lòng không được mà nhìn theo nàng..... Ngươi thích nàng?"

Khuôn mặt bình tĩnh của Dương Văn cuối cùng cũng xuất hiện một tia lạnh lẽo, hắn gục đầu xuống, hai tay siết chặt dây cương, "Thần...."

Nói được một chữ, liền đã không còn đoạn tiếp theo nữa.

Cửu công chúa quay đầu nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói, "Từ Nam Phong là sư muội của ngươi, ngươi quen biết nàng lâu hơn tứ ca, nhưng cuối cùng nàng vẫn gả cho tứ ca, là vì sao?"

Trong mắt Dương Văn lóe lên một tia lúng túng, hắn kiên định nói, "Thần tuyệt đối không có ý đồ không an phận với Kỷ Vương phi!"

Cửu công chúa ngẩng đầu, híp mắt nhìn tán cây cắt bầu trời thành từng mảnh vụn, bỗng nhiên nói, "Muốn được nàng đáp lại, lại không muốn phải trả giá bằng tình cảm sư huynh sư muội bao năm, rõ ràng ngươi chính là tên quỷ nhát gan."

Giọng của nàng rất nhỏ, chỉ có thể để Kiếm Nô và Dương Văn miễn cưỡng nghe được, lời nói lẩm bẩm này, còn không phải đang châm chọc hai nam nhân phía sau sao.

Lòng của Dương Văn như thắt lại. Cửu công chúa quơ quơ roi ngựa, không kiên nhẫn nói, "Ngươi đi đi Dương giáo úy, bổn cung nhìn thấy ngươi liền thấy phiền rồi."

Cửu công chúa miệng lưỡi sắc bén, Dương Văn cũng không muốn đứng trước mặt nàng chịu nhục liền ghìm ngựa lùi lại mấy bước, nhưng vẫn đứng xa xa nhìn nàng, bảo vệ nàng an toàn.

Kiếm Nô thúc ngựa tiến lên, chạy song song với Cửu công chúa, thản nhiên nói, "Tốt xấu gì Dương giáo úy cũng là phò mã được chọn của người, công chúa hà tất phải chửi vào mặt hắn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!