Chương 3: Ta không có nữ nhi không biết liêm sỉ như ngươi !

Edit: Tiểu Phiến

Kỷ Vương này, có chút vi diệu.

Từ Nam Phong chưa từng thấy hắn, chỉ nghe mấy người rảnh rỗi bàn luận việc trong cung ngoài cung, cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Kỷ Vương là nhi tử thứ tư, tên có một chữ " Hoài "*, ít đi một chữ " Giới "**, là do Hiền phi nương nương, người có tài nghệ đánh đàn xuất thần đặt tên, bà xuất thân là một cầm ca.

*// huai3 / Hoài: Ý chỉ sự nhớ mong hoài niệm.

**/ / jie4 / Giới: Ngọc giới, một loại ngọc lớn của vua chúa thời xưa.

" Giới ", một loại ngọc vô cùng đẹp đẽ. Bởi vì Lưu Hoài tướng mạo tuấn mỹ, ôn hòa như ngọc, nên hắn thường được gọi là "Giới tứ lang".

Ở đời không tranh không giành vốn là chuyện tốt. Chỉ tiếc thay, Kỷ Vương tính cách ôn hòa đến gần như là nhu nhược, nghe nói giết một con kiến cũng không nhẫn tâm. Đương Kim Thánh Thượng dụng võ bình thiên hạ, vốn không chịu nổi một nam nhân mềm mại hèn yếu, vì vậy nên vô cùng không thích người nhi tử này, thêm nữa nương của hắn là Hiền phi nương nương xuất thân thấp hèn, địa vị của Kỷ Vương ở trong cung vẫn luôn luôn lúng túng.

Cuối năm ngoái trong cung mở yến tiệc, Kỷ Vương không biết nhiễm phải bệnh tật gì, vừa từ yến tiệc trở về liền mù một đôi mắt, vô duyên vô cớ đột nhiên dọa không ít nhân duyên bỏ cuộc.

Thành Lạc Dương có nhiều thiên kim giàu sang, có điều phàm là nhà có chút quyền thế, thà rằng đem nữ nhi gả cho quan lớn làm thiếp cũng không nguyện ý kết thân cùng Kỷ Vương phủ, vì vậy Kỷ Vương đến tuổi cập quan cũng vẫn chưa thú thê.

Từ Nam Phong không phải ghét bỏ Kỷ Vương, chẳng qua nàng cảm thấy kết hôn quả thật không thể sánh được với tự do tự tại.

Nàng nhìn lá trà lục bích bên trong chén khẽ chuyển động, nói, "Kỷ Vương tuy tốt nhưng không phải người hợp với ta, huống hồ con dâu hoàng tộc cũng không dễ làm như vậy."

Thấy nàng do dự, Dương Thận Chi tiện đà nói, "Đồ nhi, tuổi tác của ngươi không thích hợp chờ đợi lâu nữa, ngươi và Kỷ Vương tuổi tác tương đương, phẩm tính của hắn lại vô cùng tốt, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Huống chi, hắn cần một người thân thủ nhạy bén làm vương phi, ngươi lại cần ra khỏi Từ phủ, các ngươi còn không phải một đôi do trời đất tác thành sao?"

"Thân thủ nhạy bén?" Nam Phong có chút kinh ngạc, "Kỷ Vương này lại có sở thích đặc biệt chọn người tập võ làm vương phi?"

"Ôi, thực ra cũng là do tình thế bức bách, cũng là bất đắc dĩ mà thôi."

Dương Tướng quân nhếch môi lên một chút, giống như đang suy nghĩ tìm từ thích hợp để nói. Im lặng trong chốc lát, hắn giống như đã quyết định, đè thấp âm thanh xuống một chút, cơ hồ dùng hơi để nói, "Ta cũng không giấu diếm ngươi, tuyển phi cho Kỷ Vương là một chuyện, ta là được Hiền phi nương nương giao phó. Đồ nhi, ngươi có biết vì sao mắt Kỷ Vương bị mù không?"

"Không phải do hắn hàng năm đều phải ngự yến, bị nhiễm trùng mới dẫn đến bị mù sao?"

"Cũng không phải, nhiễm bệnh chẳng qua là cái cớ do thái tử tạo ra thôi."

"Chẳng lẽ, Kỷ Vương không phải mù bởi vì bị bệnh?"

Từ Nam Phong vừa nói liền nói trúng đáp án, Dương tướng quân gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm trọng nói, "Là trúng độc."

Trúng độc?

Từ Nam Phong mở to hai mắt, chén trà đã đưa đến bên môi nhưng vì quá mức kinh ngạc mà chậm chạp vẫn chưa uống. Nàng buông chén trà làm bằng sứ màu đen xuống, giọng nói cũng hơi cứng ngắc, "Trước mặt Thiên Tử cũng dám làm ra chuyện như vậy! Người hạ độc là người nào? Thánh Thượng không tra cứu rõ ràng sao?"

"Thái tử bắt cung nữ đưa trà lại, dùng hình ép hỏi, cuối cùng cung nữ đó thừa nhận nàng là thích khách của một bang phái bên ngoài tới mưu hại Kỷ Vương, sau đó liền bị Thái tử xử tử. Cho tới bây giờ những nhân chứng đó đều chết rồi, chuyện này cũng không có cách nào khảo chứng được nữa." Dương Tướng quân dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy chén trà, miết nhẹ vài lần, lắc đầu than thở, "Thánh Thượng ngày đêm bận rộn, nào có thời gian quản đến sống chết một đứa con thứ không được sủng ái."

Từ Nam Phong cũng có chút cảm động lây, "Thiên gia vô tình, đế vương không yêu, quan hệ phụ tử của Kỷ Vương và Hoàng Thượng, có lẽ cũng không kém ta và Từ gia là bao."

Nàng mơ hồ đoán được gì đó, dần dần vẻ mặt nhẹ như gió thoảng mây bay, thử dò xét nói, "Bởi vì trong cung luôn có người muốn mưu hại Kỷ Vương, Hiền phi nương nương lại không tiện đứng ra cho nên mới muốn tìm một cô nương biết võ công làm thê Kỷ Vương, để người đó bảo vệ Kỷ Vương?"

"Đúng vậy. Hiền phi nương nương là bà con xa của ta, nàng sốt ruột nhi tử nàng, lại không có người giúp được nàng nên không thể làm gì khác hơn, đành phải tìm đến ta." Dương tướng quân đem lá trà vụn bỏ vào trong miệng nhai nhai, nói, "Có điều, cái Hiền phi nương nương muốn là muốn ta giúp Kỷ Vương tìm một nữ ám vệ, ra vẻ thiếp thân nha hoàn bảo vệ hắn. Nhưng ta lại cảm thấy, ngươi cùng Kỷ Vương rất xứng đôi, làm nha hoàn thì quá ủy khuất ngươi, làm phu thê đúng là tốt nhất, hơn nữa cũng sẽ không làm người khác nghi ngờ."

Thì ra là như vậy.

Tâm tư Từ Nam Phong không đặt trên hôn nhân, đối với cọc hôn nhân đột nhiên xuất hiện này nàng còn chưa biết phải làm thế nào. Nàng cụp mắt suy tư một lát mới cười nói, "Việc này ngài hỏi ta cũng vô dụng, vẫn cần Hiền phi cùng Kỷ Vương đồng ý, huống chi còn có Hoàng Thượng."

"Tất nhiên." Dương Tướng quân vuốt cằm cương nghị, cười lộ ra hàm răng trắng, "Bên kia ta sẽ đi nói, vấn đề không lớn, mấu chốt là ngươi có vừa ý hay không?"

"Đa tạ sư phụ bận tâm, để ta suy nghĩ cẩn thận đã."

Dương Tướng quân thò người ra cửa, nhìn thuộc hạ đang canh giữ dưới lầu một chút rồi cười nói, "Vậy ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận, ta còn có quân vụ, đi trước đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!