Chương 28: Nàng như vậy không chỉ vì bản thân

Edit: Tiểu Phiến

Beta: Lupin

Vừa nghe nói Hoàng hậu nương nương bị bệnh, sáng sớm Kỷ vương liền tiến cung để thăm nàng, hắn đứng trước cửa cung đợi cả canh giờ mới được lệnh cho phép tiến cung.

Đợi đến khi hắn trở về đã là giữa trưa, lúc đó Từ Nam Phong lại không ở trong phủ.

"Phu nhân đi đâu rồi?" Kỷ vương đưa hộp điểm tâm trong tay cho thị tỳ, lại cởi áo khoác xuống giao cho Diêu Giang, thuận tiện nhận lấy khăn mặt Bát Bảo đưa tới lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, liền hỏi.

Diêu quản gia khom người trả lời, "Phu nhân đã đến Đông Phong lâu gặp một nhà cữu cữu của người, phu nhân nói là có chuyện quan trọng cần làm."

"Cha con Diệp gia?" Hôm nay thời tiết có chút nóng, hắn gỡ dải lụa gấm trên mắt xuống, khẽ cau mày.

Diêu quản gia nói, "Vương gia không cần lo lắng, có Diêu Dao đi theo, nhất định sẽ không xảy ra việc gì."

"Ta không phải lo lắng nàng gặp chuyện không may, chỉ là nàng cứ luôn hành động một mình, không thương lượng với ta, giống như ngoại trừ nàng thì trên thế gian này không người nào có thể tin được." Kỷ vương cười khổ nói, "Thực ra, bản vương rất hy vọng nàng có thể dựa vào ta nhiều một chút, không cần khổ cực như vậy."

Khóe mắt đầy nếp nhăn của Diêu quản gia thấp thoáng ý cười, thần tình lại mang theo dáng vẻ tràn đầy kinh nghiệm, thông hiểu thế sự, cực kỳ thong dong, "Vương phi ở Từ phủ không thể dựa vào ai, tự mình chống đỡ nhiều năm như vậy, tính tình khó tránh khỏi có chút độc lập quyết đoán. Nhưng nàng cũng không phải người vô tình, Vương gia dốc lòng chăm lo mọi chuyện như thế, nàng đương nhiên biết, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu Vương gia hơn."

Kỷ vương cười nhẹ một tiếng, nói, "Bổn vương có gì tốt chứ. Chỉ mong nàng có thể vui vẻ hơn, cười nhiều một chút, vậy là ta thỏa mãn rồi."

Vừa nói, hắn liền xoay người ngồi bên cạnh cửa sổ nhỏ bên giường, dời đi trọng tâm câu chuyện, "Hôm nay ta ngẫu nhiên nghe được tiếng động từ một chiếc xe ngựa ở cửa cung, tiếng cười của cô nương bên trong rất quen thuộc, Diêu thúc đoán được không?"

"Ta nghĩ..." Diêu Giang nói, "Là xe ngựa của Đông cung."

"Không sai, là xe ngựa của Đông cung. Nhưng người ngồi trên xe, lại chính là tiểu di tử trên danh nghĩa của ta, muội muội của Nam Phong." Kỷ vương giễu cợt cười một tiếng, màu sắc bên trong con ngươi dường như có chút sâu thẳm khó đoán hơn, hắn cười nói, "Ngươi nói thử xem, Tam hoàng huynh là có ý gì?"

"Ý của Vương gia là...?"

"Hoàng huynh đã cưới vợ nhiều năm rồi, cùng lắm thì giờ có thêm người thiếp thôi. Chẳng qua mẹ con Từ thị kia không đơn giản, Trương thị là đích nữ của Trương Thừa Tướng, tướng mạo xuất sắc, lại là người thông minh, nữ nhân như vậy nhất định nữ nhi nàng dạy dỗ cũng sẽ có thủ đoạn không kém."

"Thái tử phi

- Vương thị cũng là nữ nhi Trấn Quốc công cực kỳ yêu thương, thế lực của cả hai đều ngang bằng nhau."

"Một Vương gia, một Trương gia, cũng rất có ý tứ." Kỷ Vương lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa, chậm rãi nói, "Tam hoàng huynh muốn như hổ thêm cánh, đã không đợi được mà mở rộng trận doanh rồi."

Diêu quản gia vẫn cười híp mắt như trước, khom người nói, "Thái tử điện hạ binh hành hiểm chiêu, kết cục như thế nào thì còn chưa biết được."

"Những thứ khác thì cũng dễ nói, chỉ là sau này phải chú ý nhiều một chút, miễn để cho nữ nhân Từ thị được sủng mà kiêu, tìm Nam Phong kiếm chuyện."

Đang nói, ngoài cửa sổ liền truyền đến một trận phạch phạch, giống như có chim đập cánh mang theo tiếng gió.

Kỷ Vương đã nhạy bén nhận ra, hắn khẽ nghiêng đầu lắng nghe, nói, "Có bồ câu đưa thư sao?"

Diêu Giang đi ra cửa, ôm ngang chim nhỏ đưa vào, gỡ tờ giấy nhỏ trong ống trúc trên đùi bồ câu xuống, hắn vừa mở ra nhìn một cái liền cười nói, "Vương gia, cửu công chúa đã về rồi, còn bảo là sẽ tự thân đến gặp ngài."

Lúc Từ Nam Phong đi xe ngựa đến Đông Phong Lâu, Diêu Dao đã để phụ tử Diệp gia chờ trong trà gian.

Gần đây thời tiết nóng bức, người có nhã hứng đi ra ngoài thưởng trà không nhiều, Từ Nam Phong rất dễ dàng mà lên đến lầu hai, nàng vòng qua hành lang, đẩy cánh cửa trà gian ra.

Ngắn ngủi mấy ngày không gặp, trên mặt phụ tử Diệp gia đã lại có thêm thương tích mới, thân thể mập mạp lúc trước nay gầy đi không ít, cặp mắt đục ngầu chứa đầy chật vật cùng sợ hãi, hiển nhiên là bị đám người đòi nợ đẩy đến đường cùng.

Từ Nam Phong cài cửa phòng lại, chậm rãi đi tới sau án kỷ, nhấc váy đoan trang mà ngồi.

"Biểu muội!" Diệp Tiểu Bưu giống như thấy được cứu tinh, giậm chân muốn vọt tới gần, lại bị Diêu Dao đè bả vai lại, để khuôn mặt hắn hướng xuống mặt đất.

"Đàng hoàng lại một chút!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!