Chương 26: Đồ Ngốc, không phải lỗi của nàng

Edit: Bối Xu 

Beta: Lupin

Chỉ một ánh mắt lại làm Từ Nam Phong phảng phất cảm thấy tất cả đau khổ trên thế gian này đều lặng lẽ tan biến, tất cả màu sắc đều như lu mờ đi, chỉ còn thân ảnh nam nhân cao ngất đang đứng ở cửa mang theo màu sắc đẹp đẽ nhất trên đời đang bước từng bước vững chãi về phía nàng.

Áo choàng đen, quan bào đỏ tía, dung nhan như ngọc, tóc mai hai bên bị mưa làm ướt, khóe miệng vẽ lên nét cười như có như không. Rõ ràng thân ảnh đó rất thân thuộc với nàng, nhưng so với bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ đều động lòng người hơn.

Chàng đã tới.

Ta không hề cô đơn.

Giống như một con chim mệt mỏi phiêu bạt khắp nơi bỗng nhiên tìm được chốn về, giống như cây nhỏ bỗng nhiên được một đại thụ chắn gió che mưa. Sự cảm động và viên mãn trong khoảnh khắc đó không thể nói nên lời.

Số cận vệ Kỷ vương mang theo rất ít, chỉ có hai người, cộng thêm thúc chất Diêu gia, bất tri bất giác lại tạo cho người ta cảm giác bễ nghễ, nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Gương mặt Diêu Dao mang ý cười vô lại, một tay đè lên đoản đao bên hông, ngón cái nhẹ nhàng khều một cái, lưỡi đao lộ ra khỏi vỏ một tấc. Trong đầy trời sấm sét, cả người hắn thoáng hiện ra khí tức rét lạnh.

"Thảo dân Hoàng lão ngũ gặp qua Vương gia." Hoàng lão ngũ không để tâm chắp tay, vừa vái chào, con ngươi nham hiểm vừa liếc qua Kỷ vương. Lúc chạm vào đôi mắt không tiêu cự của Kỷ vương, Hoàng lão ngũ cười nghiền ngẫm một tiếng. Sự khinh miệt trong đó không cần nói ra, nhưng ai cũng rõ ràng.

Kỷ vương không để ý hắn, mở miệng thăm dò "Nam Phong?"

"… Ta ở đây."

"Nàng không có việc gì chứ?"

"Không sao cả."

Nhận được câu trả lời của nàng, lúc này Kỷ vương mới gật đầu, đưa tay về hướng tiếng nói phát ra, nhẹ giọng nói "Qua đây với ta."

Ma xui quỷ kiến, Từ Nam Phong như bị Kỷ vương đầu độc, yên tâm giao tay mình cho hắn.

Bàn tay Kỷ vương rất sạch sẽ, ấm áp, làm người khác có cảm giác rất an tâm. Trầm mặc một lát, Kỷ vương tùy ý cười một tiếng "Lòng tham của Hoàng lão ngũ không nhỏ, đến cả người của bản vương cũng dám đụng."

Hoàng lão ngũ cười mỉa mai "Thảo dân không dám. Chỉ có điều thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên."

"Lão già kia, ngươi cũng chỉ là chó săn của Trương gia, Trương gia lại là chó săn của Thái tử. Chó săn bất quá cũng chỉ là một tiện nô tài, ngươi lấy đâu ra lá gan ở trước mặt chủ tử sủa bậy?" Đuôi lông mày của Diêu Dao nhướn lên, đè chuôi dao xuống, cười khẩy "Nếu ngươi tự biết xưng một tiếng thảo dân, vậy đã từng nghe câu "Dân không cùng quan đấu" rồi chứ?"

Hoàng lão ngũ không ngờ lần này Kỷ vương lại tự thân mạo hiểm tới đây, tròng mắt lão hơi híp lại, ý cười trên mặt tăng thêm mấy phần hàn ý.

Từ Nam Phong cắn đầu lưỡi, hi vọng đau đớn có thể làm đầu óc nàng thanh tỉnh một chút. Trả tiền chỉ là việc nhỏ, vấn đề là việc này không thể kéo dài thêm được nữa. Nếu như lan rộng ra ngoài, danh tiếng của Kỷ vương phủ sẽ bị ảnh hưởng. Hoàng đế đã không vừa mắt Kỷ vương, nàng không thể lại kéo thêm tai hoạ đến cho hắn.

Nghĩ đến đây, Từ Nam Phong buông tay Kỷ vương ra, bước đến trước mặt phụ tử Diệp gia. Nàng ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói "Oan có đầu, nợ có chủ. Ta tự nhận nhà chúng ta đối xử với các ngươi không tệ, không nghĩ đến các ngươi càng ngày càng ngang ngược làm càn. Sự việc này cần phải kết thúc. Cậu, biểu ca, phiền hai ngươi đứng lên viết mấy dòng cùng mẫu thân ta phân rõ giới hạn."

Cha con Diệp gia nhắm chặt hai mắt, lông mi kẽ run giả vờ hôn mê.

"Cậu, đứng lên thôi. Ta biết ngươi đang giả bộ bất tỉnh."

Cha con Diệp Phúc vẫn không nhúc nhích.

"Ai da, Vương phi quá ôn nhu rồi." Diêu Dao cười tà, một cước đạp thẳng vào cái mông đầy mỡ của Diệp Tiểu Bưu. Diệp Tiểu Bưu bị đau, kêu lên một tiếng như heo bị giết. Diêu Dao vô tội buông tay "Vương phi nhìn xem, chẳng phải đã tỉnh cả rồi sao."

Cha con Diệp Phúc bị ép mở đôi mắt đã bị đánh đến mức xanh tím, vội vàng quỳ xuống xin tha thứ. Diệp Phúc nước mắt nước mũi chảy dài, ai oán kêu lên "Cháu ngoại ngoan, Nam Phong ngoan, cháu sẽ cầu xin hộ cậu phải không? Nương nương, Vương gia, cầu hai người giúp tiểu nhân lần này."

Từ Nam Phong lạnh lùng nói "Viết."

Diệp Tiểu Bưu giả ngu đáp "Viết… viết cái gì cơ?"

Từ Nam Phong nói "Viết xuống, từ nay cha con nhà các ngươi đoạn tuyệt quan hệ với nương ta, mặc kệ kẻ nào đòi tiền đòi nợ các ngươi, đều không liên quan đến nương ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!