Chương 2: Đó là …. Kỷ vương gia mắt mù sao ?

Edit: Tiểu Phiến

Từ phụ tên là Từ Vị, là một đứa con được sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Ông vốn là một tú tài trẻ tuổi ở nông thôn phương nam, lúc còn trẻ ông cưới tiểu mỹ nhân Diệp nương ở thôn bên cạnh làm thê, không bao lâu sau thì sinh được một nhi tử, đáng tiếc gia cảnh bần hàn, người con trưởng năm ba tuổi nhiễm bệnh chết yểu, sau đó lại có một nữ nhi, đó chính là Từ Nam Phong.

Mười năm học hành gian khổ, Diệp nương đập nồi đem bán, ngày đêm cày ruộng dệt vải. Cuối cùng bà cũng đã dành dụm đủ lộ phí, đưa số tiền này cho trượng phu lên kinh thành thi.

Lần này Từ Vị đi, chính là đi ròng rã ba năm. Ba năm, bặt vô âm tín, rất nhiều người đều nói Từ Vị có lẽ là ốm chết lúc đang trên đường thi cử rồi.

Mãi đến tận năm thứ tư, trong thôn có một thanh niên làm ở một hiệu cầm đồ trên kinh thành về thôn thăm người thân, trong lúc vô tình hắn nhắc tới Trạng Nguyên khoa cử bốn năm trước cũng tên là Từ Vị, cùng là người Kinh Châu, tám chín phần mười chính là tú tài thôn mất tích năm ấy.

Từ Vị vốn không áo gấm về nhà là bởi vì ông đã cưới một kiều thê trẻ đẹp ở kinh thành, bản thân lại đến làm rể hiền. Nữ tử này họ Trương, chính là tôn nữ ruột của Thừa Tướng, là một danh môn quý nữ thực sự*. Thanh niên kia cười đùa nói tú tài leo lên cành cây cao, một đường thăng chức rất nhanh, ngắn ngủi ba năm liền ngồi đến vị trí Lễ Bộ Thị Lang.

Danh môn quý nữ: con gái/ cháu gái của những gia đình giàu có vừa có quyền quý vừa có danh tiếng.

Lễ Bộ, đây chính là một công việc béo bở a.

Lang quân là Trạng Nguyên tuấn mỹ đa tài, một khi thi đậu, liền vứt bỏ thê tử ở nông thôn, cưới về nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp….. Diệp nương không chịu được kích thích, lập tức hôn mê ngã trên đất.

Sau khi tỉnh lại, bà đem nhà cửa đều bán hết, mang đồ đáng giá trong nhà đi cầm đồ, nhấc theo bao quần áo xẹp xẹp rách nát, cõng nữ nhi bốn tuổi đi tìm trượng phu.

Từ Nam Phong có trí nhớ rất tốt, nhưng dù sao lúc đó nàng mới có bốn tuổi, lúc có chuyện cũng mơ hồ không rõ ràng lắm. Nàng chỉ nhớ tới duy nhất một lần, chính là trên đường vào kinh chịu đựng gió thảm mưa sầu, ăn cũng không no, lại phải quỳ gối trước Từ phủ, cùng với ánh mắt lạnh lùng của Trương thị.

Trải qua mấy tháng bấp bênh như thế, Từ Nam Phong đã bị hành hạ đến nỗi giống như một người hành khất bẩn thỉu. Diệp nương không có chỗ nào đi, đầu tóc rối bù quỳ trước Từ phủ khóc cả ngày. Từ Vị cũng chỉ dám lúng túng đứng ở một bên, xem xét vẻ mặt Trương thị, lại thấp thỏm lo âu.

Thời gian đã qua bốn năm, Từ Vị không nghĩ tới thê tử này của ông có thể tìm tới kinh thành. Tuy ông có chút áy náy, nhưng nhiều hơn vẫn là sợ Trương thị nổi giận nên ông mới thấp thỏm không biết làm sao.

Khi Trương thị vừa sinh ra Từ Uyển Như, thân hình vẫn yểu điệu, xinh đẹp, không một từ ngữ nào có thể tả nổi. Bà không có khóc cũng chẳng nháo, lại càng không chỉ trích Từ Vị lừa gạt bà chuyện đã nó thê tử mà vẫn đoan trang ôn nhu, tạo ra sự so sánh rõ rệt giữa bà và Diệp nương đang la khóc om sòm trên mặt đất.

Bà dặn dò người ở trong nhà, "Dẫn các nàng đi, tìm một biệt viện sắp xếp cẩn thận, đừng kêu các nàng đi ra kẻo mất mặt. Mặc dù Từ phủ không biết xấu hổ, nhưng Trương gia ta chính là danh gia vọng tộc trăm năm nay ở Kinh Thành, tóm lại cái ta muốn chính là thanh danh."

Sau đó, bà quay đầu nhìn người chồng đang thấp thỏm bên cạnh, thanh âm ôn nhu nói, "Lang quân, ngươi theo ta vào nhà, giải thích rõ ràng chuyện này."

Dăm ba câu nói, hóa giải bê bối của gia tộc, cũng nghĩ cho mặt mũi Từ Vị.

Lúc còn trẻ, Từ Nam Phong đã từng nhắc nhở mẫu thân, "Phụ thân sở dĩ yêu thương chiều chuộng Trương thị như vậy, không chỉ vì lưu luyến tướng mạo đẹp của bà cùng thế lực Trương gia, ông càng yêu bà đoan trang cùng thủ đoạn mưu mô của bà."

Nhưng Diệp nương cũng không để trong lòng, bà vẫn cảm thấy Từ Vị chỉ bị gia tài của và khuôn mặt đẹp của Trương thị mê hoặc.

Diệp nương không biết là năm đó Trương thị đem mẹ con bà nhốt vào biệt viện hẻo lánh, sau đó nhanh chóng quyết định liên lạc với sát thủ bên nhà mẹ đẻ, muốn lặng lẽ giết chết mẹ con Từ Nam Phong. Dù sao các nàng cũng không phải người kinh thành, lại bị ngăn cách bên trong biệt viện, sau khi giết đem cho mấy tên lang thang bên ngoài xử lý, thông báo với mọi người là do ốm chết thì sẽ hoàn toàn không có người nào nghi ngờ,

Đáng tiếc sát thủ còn chưa kịp động thủ, Trương thị đã được chẩn hỉ mạch thêm lần nữa, bà lại mang thai lần thứ hai.

Mạch thai Trương thị luôn luôn bất ổn, cực dễ sảy thai, nhớ tới lúc nàng mang thai Từ Uyển Như, có một Vân Du đạo sĩ từng nói cho nàng biết, "Trong thời gian mang thai không thể giết người bừa bãi, nếu không khi sinh ra đứa trẻ rất có khả năng sẽ là tử thai hoặc là bệnh thai."

Trương thị lo lắng nói sẽ ghi nhớ, bà nghĩ mãi tới việc này, cuối cùng vẫn là quyết định tạm thời buông tha cho mẹ con nàng bên trong biệt viện, các nàng bị nhốt ở trong biệt viện như vậy cũng không thể tạo thành uy hiếp cho bà. Hai mẹ con nàng lúc này mới đần độn u mê cứu về hai cái mạng này.

Một tháng sau, Từ Nam Phong cùng mẫu thân được đón tiếp tiến vào Từ phủ, dùng thân phận thiếp thất cùng thứ nữ mà tiến vào, thực ra cũng là để Trương thị thuận tiện giám sát các nàng trong bóng tối.

Bắt đầu từ đó đến nay đã náo loạn hơn mười năm, trong cuộc sống cứ âm thầm phân cao thấp với nhau.

Từ Nam Phong từ trong ký ức hoàn hồn lại, dừng bước trước một quán trà. Ngoài cửa quán trà chật ních người đến xem náo nhiệt, nàng nhìn xuyên qua một khe hở giữa đoàn người, mơ hồ thấy được hai vị khách của quán trà đang thi đấu trà* ở bên trong, chổi cọ bằng trúc trong tay nhẹ nhàng cho vào trong ấm trà màu đen, cứ thế liều mạng mà quấy. Những vụn lá trà màu trắng xếp tích tụ dần dần, mọi người xung quanh vây xem hoan hô khen hay.

Trà đấu: Là một nét văn hóa xưa của thời cổ đại Trung Quốc. Họ chọn những loại trà có tiếng để tiến hành thi đấu với nhau. Bắt đầu từ thời nhà Đường rồi được biết tới vô cùng rộng rãi ở thời nhà Tống. Đây chính là thú vui của các nhà giàu có thời xưa.

Từ Nam Phong đứng ở ven đường nhìn đến có chút xuất thần, hoàn toàn không chú ý ở phía xa một đoàn quân mã nổi điên đang chạy về phía nàng.

"Tránh ra, mau tránh ra!" Võ tướng trên lưng ngựa lớn tiếng kêu, liều mạng kéo dây cương, tiếng quát vang lên giống như chuông lớn, "Cẩn thận ngựa xông tới!"

Từ Nam Phong hoàn hồn liền nhìn thấy mấy con ngựa giơ cao móng, giống như giơ cao lên đỉnh đầu Từ Nam Phong, phảng phất một khắc sau liền đạp nàng thành thịt nát. Từ Nam Phong học võ được mấy năm, thân thủ so với người bình thường nhanh nhẹn hơn rất nhiều, lúc này nhanh chóng nghiêng người lăn khỏi chỗ cũ, miễn cưỡng tránh thoát móng ngựa đạp xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!