Chương 14: Kỷ vương thừa dịp hôm nay tới Từ phủ và mang sính lễ tới

Edit: Bối Xu

Buổi trưa, trước cửa Kỷ vương phủ

"Vương gia, đã về tới phủ." Diêu Giang ổn định xe ngựa, sau tiến tới đỡ Kỷ vương xuống ngựa. Kỷ vương một tay vịn vào Diêu Giang bước xuống, tay còn lại cầm chặt tờ giấy gói nhàu nhĩ. Tờ giấy đó là giấy bọc màn thầu của Từ Nam Phong đưa cho.

Nhưng mà, màn thầu đâu cả rồi?

Diêu Giang có chút kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi Kỷ vương "Vương gia, ngài đã ăn hết toàn bộ màn thầu rồi sao?"

Kỷ vương nghiêng đầu cười, ý nhị nói "Thứ tốt đương nhiên phải ăn lúc còn nóng."

Diêu Giang "..."

Người ta đều nói rằng Kỷ vương gia là quả hồng mềm dễ bóp. Nhưng Diêu Giang ở Kỷ vương phủ bao lâu rồi, hắn thừa biết dưới lớp da thỏ vô hại kia là tâm địa hồ ly xảo quyệt nha! Lúc này lời nói của Kỷ vương có ẩn ý, không hiểu trong đầu đang tính toán chuyện xấu gì đây.

Ai da, Từ cô nương đáng thương, hi vọng tương lai cô nương không hối hận vì lựa chọn gả cho Kỷ vương.

Diêu Giang thở dài "Màn thầu kia cũng không nhỏ, Vương gia đã ăn hết mấy cái vậy?"

Kỷ vương tâm trạng đang rất tốt, ưu nhã giơ bốn ngón tay lên.

Bốn cái!!!

Diêu Giang lau mồ hôi lạnh, tốt bụng cười nói "Vương gia ăn không quen những thứ lương thực này sẽ rất dễ bị tiêu chảy."

"Sẽ không. Rất nhiều năm trước ta cũng từng ăn qua món này, đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên."

Kỷ vương nói xong thì Diêu Giang đã đỡ hắn đến bậc thang. Kết quả Kỷ vương còn chưa đi được hai bước, đầu lông mày đã nhíu lại.

Diêu Giang thấy Kỷ vương không bước tiếp, đầu lông mày cũng chau lại liền lo lắng hỏi "Vương gia, ngài làm sao vậy?"

Kỷ vương bất động thanh sắc xoa bụng trả lời "Không có việc gì."

Ăn no đến căng bụng, hiện giờ có chút khó chịu a~

Mấy ngày hoàng đạo của tháng tư, sính lễ của Kỷ vương phủ cũng đã kịp đưa đến Từ phủ.

Vạn mâm tiền bạc; tranh chữ, đồ ngọc đầy tám rương; vải vóc thượng đẳng bảy tấm; đồ trang sức, dược liệu nhiều không kể siết. Ở thành Lạc Dương này, bỏ tiền như nước để chuẩn bị sính lễ cũng không phải không có, nhưng đối với Từ Nam Phong mà nói thì thật hiếm thấy.

Diệp Nương chưa từng nhìn thấy qua lễ vật phong phú như vậy, tựa hồ mừng tới phát điên. Chốc lát nhìn cái này một chút, lúc sau lại sờ cái kia một chút, liên tục xuýt xoa làm người khác có chút ù tai.

Từ Uyển Như vốn định tới châm chọc lễ vật của Kỷ vương phủ khó coi, kết quả lại nhìn thấy đầy một sân lụa đỏ, nhất thời không nói nên lời. Nàng ta căm tức chạy về Đông phòng, đẩy mạnh cửa "Mẫu thân ngài mau nhìn xem, Kỷ vương phủ cũng thật quá khoa trương đi. Làm như bọn họ chuẩn bị rước công chúa vào phủ không bằng."

Trương thị đến mắt cũng không muốn nhấc lên, cẩn thận se chỉ luồn kim thêu nốt đóa hoa lan rồi cúi đầu cắn đứt chỉ màu "Con gấp làm gì, nàng ta cũng chỉ có thể nở mày nở mặt một chốc. Con phải biết, trèo càng cao, ngã càng đau."

Từ Uyển Như giậm chân "Con mặc kệ. Sau này con gả đi, nhất định phải phong phú hơn nàng ta."

"Như nhi, ánh sáng của bản thân là phải dựa vào bản lĩnh mà đoạt lấy, giận dỗi cũng vô dụng." Trương thị liếc nữ nhi một cái, đến khi thấy nàng ta lạnh sống lưng mới đổi giọng nhẹ nhàng "Ngươi có chỗ dựa tốt, chỉ cần ngươi nguyện ý chịu khó tranh giành một chút, có địa vị nào mà Như nhi không thể với tới được? Tội gì phải ở cái Từ phủ nhỏ bé này, cùng với nữ nhi của một thôn phụ tranh giành tình cảm?"

Từ Uyển Như không nói chuyện nữa, che kín tai không muốn nghe âm thanh cười nói vui vẻ từ ngoài vọng vào, trong lòng âm thầm thề độc: tương lai nàng nhất định bắt Từ Nam Phong quỳ gối trước mặt, dập đầu thỉnh an nàng.

Ở bên kia, Từ Vị giả mù sa mưa chiêu đãi bà mối và Dương tướng quân, gương mặt tươi cười chào đón, phảng phất như đoạn tuyệt thư ngày đó chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng bà mối vừa đi, trong phủ thanh tịnh lại, Từ Vị nói với Diệp Nương đang vui mừng "Ngươi theo ta đến thư phòng một chuyến."

Diệp Nương vào phủ đã 10 năm, Từ Vị không cùng nàng nói chuyện, đến hôm nay lại phá lệ nói nàng cùng đến thư phòng. Trong lòng Từ Nam Phong rung lên một hồi chuông cảnh báo. Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết Từ Vị tám phần là nhìn trúng sính lễ của nàng. Lại nhìn Diệp Nương đầu óc đơn giản, còn đang tưởng trượng phu nể mặt mũi của nữ nhi mà hồi tâm chuyển ý, vô cùng cao hứng "dạ" một tiếng.

"Cha, có gì không thể nói ở đây sao?" Từ Nam Phong giơ tay chặn cửa, ngăn cản không cho Từ Vị rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!