Chương 12: (Vô Đề)

Edit: Bối Xu

Lúc xe ngựa vào thành, canh giờ cũng không còn sớm. Các cửa hàng đã bắt đầu thắp đèn, sao trời lấp lánh, thành Lạc Dương cũng không vì hoàng hôn buông xuống mà bớt náo nhiệt. Đây mới là lúc các quán rượu nhộn nhịp nhịp nhất. Mùi rượu thơm quyện với mùi son phấn thoang thoảng vẽ lên khung cảnh phồn hoa.

Từ Nam Phong ăn được một nửa hộp bánh "Mãn xuân đường" thì đã no. Nàng cầm một khối bánh hoa đào đưa cho Kỷ Vương: "Thiếu Giới cũng nếm thử đi."

Kỷ Vương đưa tay nhận lấy miếng bánh hồng phấn, cẩn thận đưa lên miệng thưởng thức từng miếng nhỏ. Hắn ăn rất từ tốn làm Từ Nam Phong không tự giác được cũng ăn chậm theo.

Xe ngựa chạy qua bốn con phố náo nhiệt, âm thanh huyên náo từ từ biến mất. Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa Từ phủ. Từ Nam Phong hướng Kỷ Vương nói cảm ơn, ôm nửa hộp bánh còn lại, bước xuống xe ngựa. Nàng dõi theo đến khi xe ngựa của Kỷ Vương khuất bóng mới tiến vào phủ.

Vào Từ phủ vừa vặn là lúc ăn tối. Từ Vị cùng mẹ con Trương thị đang đi đến phòng lớn dùng bữa thì bắt gặp Từ Nam Phong bước vào. Từ Vị sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: "Ngươi tự mình đi ra ngoài đến sẩm tối mới hồi phủ còn ra thể thống gì nữa."

Từ Uyển Như nhìn hộp điểm tâm của Từ Nam Phong, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt không cam tâm. Trương thị cũng nhìn thấy hộp điểm tâm của Phúc Thọ lâu, trong mắt xoẹt qua một tia u ám nhưng bà nhanh chóng thay đổi sắc mặt kéo áo Từ Vị "Nam Phong cũng là nữ nhi sắp xuất giá, phu quân không cần giáo huấn nàng."

Từ Nam Phong hôm nay tâm trạng rất tốt nên không cùng họ đấu võ miệng. Nàng ôm hộp điểm tâm lướt qua hai người họ, đi về hướng sương phòng ở hậu viện.

Sắc mặt Từ Vị càng ngày càng đen lại, nhìn theo bóng dáng bỏ đi tiêu sái của Từ Nam Phong, thở dài bảo Trương thị "Phu nhân, nha đầu này đã mang thù chúng ta, chỉ sợ khi nàng gả vào Kỷ Vương phủ..."

Trương thị biết Từ Vị đang lo lắng điều gì, cười cười cắt ngang: "Lang quân đường đường là Lễ Bộ Thượng Thư, là rể hiền của Trương gia, sau còn có Thái tử chống lưng, chỉ là một Kỷ Vương nho nhỏ, không cần thiết phải lo sợ. Huống hồ Diệp Nương còn nằm trong tay chúng ta. Nam Phong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Từ Vị khẽ yên tâm một chút, vỗ nhẹ bàn tay non mịn của Trương thị: "Vẫn là phu nhân đáng tin cậy. Có thê tử như thế, ta còn cầu gì hơn. Từ mỗ đã rõ ràng. Ta có ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào nhà vợ nâng đỡ."

Trương thị thẹn thùng cúi đầu, khẽ đẩy trượng phu một cái: "Như nhi còn ở đây đấy. Lời ngon tiếng ngọt về phòng hãy nói. Giờ lang quân đi dùng cơm trước, thiếp sẽ đi theo sau."

Từ Vị gật đầu đi đến chính sảnh.

Nhưng thân ảnh Từ Vị vừa khuất, gương mặt thẹn thùng của Trương thị liền biến mất, cả người nàng ta âm trầm đáng sợ.

"Mẫu thân" Từ Uyển Như kéo tay áo Trương thị, tức muốn hộc máu "Nương không phải đã nói đã thuê sát thủ, hôm nay nhất định nàng ta sẽ chết sao?"

"Hừ!" gương mặt Trương thị biến sắc, quan sát xung quanh không thấy có người liền đè thấp thanh âm quát "Tính tình cha người mềm yếu, đừng để hắn nghe được."

"Nhưng mà..." Từ Uyển Như oán giận nhìn sương phòng phía Tây "làm sao nàng ta có thể sống sót trở lại?"

Chuyện này Trương thị cũng cảm thấy kì quái.

Thích khách lần này nàng ta nhờ ca ca tìm hộ, theo lý mà nói thì không thể thất bại được. Dù Từ Nam Phong mấy năm nay có luyện qua một ít quyền cước cũng không thể thắng nổi sát thủ chuyên nghiệp. Hôm nay thất bại, chắc hẳn là có nguyên nhân.

Trương thị nói "Mãn Xuân đường chuyên cung cấp đồ cho giới quyền quý trong kinh, không phải ai muốn cũng có thể mua được."

Từ Uyển Như đảo mắt, trong chốc lát đã hiểu ẩn ý của Trương thị "Ý của mẫu thân là, cả ngày hôm nay nàng ta ở cùng Kỷ Vương"

Trương thị đáp "Có lẽ thích khách không tìm được thời điểm thích hợp để hạ sát"

"Không biết xấu hổ" Từ Uyển Như ghen ghét nghiến răng nghiến lợi. Từ Nam Phong nàng ta ti tiện như vậy, sao xứng đáng được ăn điểm tâm của Phúc Thọ lâu?

Trương thị nhàn nhạt liếc nữ nhi một cái "Như nhi, ngươi nên tu dưỡng thật tốt. Điều tối kị nhất là buồn vui hiện lên mặt."

Từ Uyển Như cúi đầu thu liễm một chút, nhưng vẫn không cam lòng nói: "Chẳng nhẽ nương cứ buông tha nàng như vậy sao? Trong tay nàng ta nắm giữ bí mật của cha. Ngộ nhỡ nàng ta cùng Kỷ vương liên thủ, cha chắc chắn bị liên lụy."

Trương thị ánh mắt lạnh lùng, uất ức cắn môi: "Người đương nhiên không thể lưu lại. Nhưng lần này chúng ta thất bại, nàng ta chắc chắn có đề phòng. Chúng ta phải tính biện pháp khác."

Từ Uyển Như vội vàng hỏi "Mẫu thân có biện pháp gì?"

"Từ Nam Phong tương lai sẽ là Kỷ Vương phi. Mà Kỷ Vương lại là kẻ địch của Thái Tử. Ngoại trừ chúng ta, còn ai mong muốn bọn họ phải chết?"

"Ý tứ của mẫu thân là mượn tay của Thái tử?"

Trương thị cười lạnh "Kế đó không tệ. Mượn dao giết người. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi mới là người thắng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!