Edit: Tiểu Phiến
Kỷ Vương vô tư lại tuyệt đối chân thành, đối xử với thê tử tương lai tràn đầy che chở cùng tôn kính, cho dù người thê tử này chỉ là gặp dịp thì chơi.
Trong lòng nàng có chút ấm áp, cũng có chút mờ mịt. Bởi vì quan hệ phức tạp trong nhà mà Từ Nam Phong đã sớm hình thành thói quen cô độc một mình, sự dịu dàng và quan tâm của Lưu Hoài giống như một con thú xâm phạm lãnh địa của nàng làm nàng không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Nam Phong đang suy nghĩ gì vậy?" Tiếng nói trầm thấp lại dịu dàng của Kỷ Vương phá vỡ suy tư của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, một đoạn tóc mai bị gió thổi tung ra sau tai, nàng giống như có điều suy nghĩ, nói, "Thiếu Giới trong lời đồn, không giống như vậy."
"Hửm?" Kỷ Vương nở nụ cười, hứng thú nói, "Mọi người đồn đại ta như thế nào?"
Nhu nhược, vô năng, không có chủ kiến, bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa....
Từ Nam Phong không đành lòng nói ra những từ ngữ tàn khốc này, nàng không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nói, "Nói chung, hạ thấp nhiều hơn khen ngợi."
Kỷ Vương không quan tâm người khác đánh giá lắm, khuôn mặt vẫn tràn đầy tươi cười nói, "Ngươi biết không, tai mắt của con người đều biết tự lừa dối bản thân. Ta có hai mắt mù, ngược lại có thể che đậy điều mê hoặc, thấy rõ được rất nhiều chuyện."
"Thiếu Giới lòng dạ độ lượng, thật khiến người khác phải khâm phục." Bất tri bất giác, Từ Nam Phong đã không còn phòng bị hắn nữa, dần dần dùng thân phận ngang hàng Kỷ Vương mà trò chuyện, nàng lạnh nhạt nói, "Tả Khâu Minh mắt mù viết "Tả Truyện", Yếu Ly cụt tay mà giết Khánh Kị, Tôn Tẫn bị tra tấn nên bại Ngụy Quân, giống như họa phúc khôn lường, ai biết đâu được liệu nó có phải là phúc hay không."
Coi như là nàng biến đổi đi một chút để an ủi hắn đi.
Kỷ Vương khẽ mỉm cười, khóe miệng giương lên tạo thành một độ cong sinh động mà chân thành, "Ta chỉ biết Nam Phong võ nghệ xuất sắc, lại không biết ngươi cũng đọc nhiều sách vở, nói có sách, mách có chứng, hạ bút thành văn như vậy."
"Không có, chẳng qua là đùa bỡn mấy trò mèo nên đọc được ít chữ thôi." Từ Nam Phong ít khi được người khác khen ngợi, nhất thời hai gò má tỏa ra nhiệt độ, đỏ hồng đến tận mang tai.
Nàng theo bản năng giơ tay đặt lên trên má để giảm nhiệt độ, trong lòng thầm cảm thấy may mắn: Cũng may Kỷ Vương không thấy bộ dạng lúng túng này của nàng.
Lê trắng hạnh hồng, xanh đậm xuân sâu, trời đất được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu son đỏ hoa mỹ. Hai người đứng sóng vai, thỉnh thoảng nói chuyện, thời gian bất giác trôi đi thật nhanh.
Một lúc sau, Kỷ Vương nhẹ nhàng hỏi, "Mặt trời xuống núi rồi sao?"
Từ Nam Phong ngẩng đầu, nhìn lại một vòng, mặt trời đỏ hồng đã hoàn toàn lặn mất tăm, chỉ còn vài ánh hoàng hôn lưu luyến dừng lại ở chân trời giống như phượng hoàng tung cánh xoay vòng bên trên một mảnh hoa cỏ xanh um tùm.
Cảnh đẹp như vậy, Kỷ Vương đương nhiên không thể nhìn thấy, Từ Nam Phong nhẹ giọng nói ra những gì mình nhìn thấy.
"Đúng vậy, hoàng hôn lặn ở phía tây, còn lại một vài ánh hoàng hôn chiếu vào đỉnh núi. Bây giờ gió đã bắt đầu thổi, lau sậy xanh biếc như làn sóng rung động, ngươi có thể nghe thấy."
Kỷ Vương theo lời nàng nghiêng tai, giống như thật sự có thể qua lời nàng nói mà nhìn thấy cảnh đẹp, khóe miệng hắn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
"Ngươi nghe được tiếng gió thổi làm lay động cỏ không?" Từ Nam Phong hỏi.
"Nghe được, ta còn nghe thấy tiếng nước gợn sóng." Kỷ Vương nói.
Từ Nam Phong nhìn về phía hồ nhỏ, phụt cười nói, "Chỉ có mấy con vịt hoang ở thủy đình thôi mà."
Từ Nam Phong lâu rồi chưa được cười một nụ cười thoải mái, Kỷ Vương hơi ngạc nhiên, nghiêng mặt tới phía nàng.
Rõ ràng hắn che mắt lại, nhưng Từ Nam Phong lại cảm thấy giống như bản thân có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn đang dừng trên người mình. Một cơn gió thổi tới, dải lụa trên mắt Kỷ Vương phấp phới bay theo gió, nghịch ngợm phất qua gò má nàng như lông chim sượt qua, có chút ngứa.
Đại khái chắc do ánh hoàng hôn quá xinh đẹp, rực rỡ, khiến tâm tư con người đều nhiễm lên màu son say lòng người.
"Còn gì nữa không?" Kỷ Vương nhìn về phía nàng, nhẹ giọng hỏi........ Còn có?
Từ Nam Phong lại ngẩng đầu quan sát một phen, nói, "Bầu trời rất đẹp, chân trời phía đông là một nhuộm một màu xanh lam, phía tây có màu sắc rực rỡ..... A, trước núi còn có cò trắng thấp bay về phía dòng suối."
Kỷ Vương vẫn cười, "Còn gì nữa không?"
"Hoa cỏ bên trong hồ mọc rất sâu, mỗi khi hồ động liền có thể cọ rửa đá sỏi, ta nghĩ, đến khi vào thu, hoa lau màu trắng bay múa đầy trời nhất định cũng rất đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!