Chương 50: Giao thừa

Edit: Yáng

***

Năm cũ sắp qua đi, tối nay là đêm giao thừa.

Năm nay bởi vì Thẩm gia có thêm một cô gái nên tiếng cười không ít, ngay cả ba Thẩm luôn nghiêm túc cũng mỉm cười vui vẻ.

Mà một bên khác, Du Hoán còn đang bận công việc.

Sau khi ăn cơm tất niên ở nhà xong, Giản Vũ Nùng mượn cớ ra ngoài chơi với bạn bè liền ra cửa. Tối nay trên đường cũng không có nhiều người, hôm nay là đêm giao thừa nên mọi người đều ở nhà sum họp.

Giản Vũ Nùng đi một vòng trên đường không có mục đích, đi tới quảng trường, cô nhìn thấy quảng cáo mới nhất của Du Hoán ở trên màn ảnh lớn của quảng trường, trong màn ảnh anh đẹp trai bức người, cặp mắt đào hoa có ý cười, có cảm giác câu hồn đoạt phách.

Giản Vũ Nùng nhìn rất lâu, đột nhiên điện thoại di động vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên trên màn hình tim liền đập mạnh, cô ấn nút trả lời, "Alo."

Thanh âm đầu dây bên kia giống với thanh âm trên màn ảnh, "Giao thừa vui vẻ."

Hắn vừa nói xong câu đó bể phun nước sau lưng đúng lúc sáng lên, nước phun lên trên, vẽ ra đường cong xinh đẹp. Giản Vũ Nùng mỉm cười, "Ừ, anh cũng vậy, giao thừa vui vẻ."

"Thanh âm ở chỗ em là gì vậy?" Du Hoán hỏi.

Giản Vũ Nùng liếc nhìn sau lưng, "Là bể phun nước, em đang ở quảng trường gần nhà."

"Tối như vậy mà em còn chạy đi đâu."

Giản Vũ Nùng bĩu môi, cô cũng không biết tại sao lại chạy ra đây, có lẽ trong lòng có phần buồn bực.

"Du ca, anh đang ở đâu." Giản Vũ Nùng ngăn cản chủ đề vừa rồi.

"Anh ở phòng làm việc."

"Chỉ có một mình anh?"

"Ừ."

"Đêm giao thừa mà chỉ có một mình anh ở phòng làm việc, có phải anh bi thảm quá rồi không?"

Du Hoán cười cười, "Có chuyện gấp, hơn nữa trong nhà cũng không có ai, cũng không cần thiết phải quay về."

Giản Vũ Nùng ngẩn người, cô biết mấy ngày nay Du Vãn ở nhà Thẩm Thanh Châu, trong nhà đúng là không có ai. Không khỏi cảm thấy đau lòng, biết đâu Du Hoán đã quen rồi, nhưng mà Giản Vũ Nùng không nhịn nổi cảm giác Du Hoán cô đơn một mình.

"Du ca, em đem đồ ăn ngon đến cho anh."

"Ừ?"

"Anh đợi em một tiếng, đừng đi đâu." Nói xong, Giản Vũ Nùng cũng không quản Du Hoán nghĩ gì, cúp điện thoại xong lập tức chạy về nhà.

Đêm giao thừa có rất ít quán ăn mở cửa, cho nên Giản Vũ Nùng nhớ đến nơi có thức ăn ngon đầu tiên chính là nhà mình. Hôm nay mẹ Giản làm rất nhiều đồ ăn, một nhà ba người căn bản là không ăn hết.

Đương nhiên, Giản Vũ Nùng sẽ không mang đồ ăn thừa cho Du Hoán. Cô lặng lẽ mở tủ lạnh, đem đồ ăn còn hoàn chỉnh ở bên trong lấy ra, sau khi đun nóng bỏ vào hộp giữ nhiệt, sau đó Giản Vũ Nùng lấy luôn chai rượu vang mà ba Giản cất giấu kỹ.

Giản Vũ Nùng xử lý xong hết lại lén lén lút lút đi ra ngoài.

"Nùng Nùng?" Con cầm cái gì đấy?" Mẹ Giản đột nhiên mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy Giản Vũ Nùng liền cảm thấy nghi hoặc, "Con lại muốn đi?"

"Con, con lấy chút thức ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!