Edit: Yáng
***
Cơm trưa cũng đã bày ra, màu sắc cùng hương vị đều đủ cả, những món dành cho người ăn kiêng cũng đều có. Mọi người vô cùng vui vẻ vây quanh cùng nhau ăn cơm, Du Vãn ngồi ở giữa Thẩm Thanh Châu và Du Hoán, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Cơm nước xong, tất cả mọi người tản đi làm việc. Du Vãn mang theo Đậu Đỏ ở bên cạnh đi tản bộ.
Cạnh bàn ăn, chỉ còn lại hai người Thẩm Thanh Châu và Du Hoán.
Du Hoán xoa xoa tay, không còn vẻ mặt nghiền ngẫm như vừa rồi, mà là vẻ mặt nghiêm túc tiêu chuẩn, "Thẩm đạo, hôm nay cực khổ rồi."
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu lành lạnh, "Cô ấy vui vẻ là được rồi."
Du Hoán cười cười, "Nó đúng là rất vui vẻ, nói thật ra, em gái tôi cũng là lần đầu tiên yêu thích một người."
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu khẽ lóe ra tia sáng.
"Haizzz, không nói nữa, ăn uống no đủ, tôi cũng nên đi." Du Hoán đứng lên, nhìn Thẩm Thanh Châu, "Nói một câu cuối cùng, nếu như ngày nào đó nó trôi qua không tốt thì tôi sẽ mang nó đi bất cứ lúc nào. Bất quá... tôi cho rằng Thẩm đạo cần phải khiến tôi tin tưởng rằng anh có thể đảm nhiệm."
Thẩm Thanh Châu đứng lên, hơi hơi nhấp môi, "Cô ấy sẽ trôi qua rất tốt, tôi bảo đảm."
Hai người đứng thẳng nhìn nhau, nói vài câu đơn giản nhưng lại là lời hứa khắc sâu của đàn ông.
"Hai người nói cái gì đó?" Du Vãn dắt Đậu Đỏ đi về phía này, Du Hoán nhìn về phía cô, "Anh nói anh phải đi."
"Dạ? Vừa mới ăn xong đã đi ạ?"
"Anh trai em rất bận rộn."
Du Vãn cắt một tiếng, bề bộn nhiều việc? Vậy là ai đánh bài tới trưa hả?
Du Hoán đi tới vỗ vỗ bả vai của cô, "Vé máy bay là năm giờ chiều, anh còn phải ra sân bây, tự mình chăm sóc bản thân cho tốt."
"Hả?" Du Vãn kinh ngạc, "Anh nói đi là muốn rời khỏi Bắc Kinh? Không phải anh nói muốn ở đây một tuần sao, đã hết một tuần đâu?"
"Có việc gấp." Du Hoán nói.
Du Vãn có chút tiếc nuối, "Được rồi, vậy anh đi cẩn thận, không cần vội vàng, nhớ phải nghỉ ngơi đầy đủ."
"Biết rồi." Du Hoán cưng chiều nhìn em gái nhà mình, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Châu, Thẩm Thanh Châu khẽ vuốt cằm, xem như là nói từ biệt.
Du Hoán lấy điện thoại di động ra gọi cho người đại diện, rồi đi ra phía ngoài. Du Vãn nhìn bóng lưng anh trai, trong ngực có chút ê ẩm, cô biết rõ Du Hoán chung quy cũng vì muốn tốt cho cô, khi còn bé là vậy, bây giờ lớn cũng là như vậy, bọn họ không thường xuyên gặp mặt, thế nhưng mỗi lần lúc chia tay đều có chút khó chịu.
"Uông uông!" Du Vãn bị tiếng kêu của Đậu Đỏ định thần lại, thấy Thẩm Thanh Châu ngồi chồm hổm ở bên cạnh, đưa tay sờ đầu Đậu Đỏ. Đại khái là cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Thanh Châu ngẩng đầu nhìn lại về phía cô.
Đôi mắt màu trà thông suốt, giữa vẻ lạnh lùng mang theo một tia ôn nhu, ngực Du Vãn khẽ động, cũng ngồi xổm xuống, cô chuyên chú nhìn Đậu Đỏ, nói chuyện nhưng là nói với Thẩm Thanh Châu, "Em chỉ có một người thân là anh trai, cho nên mỗi lần thấy anh ấy rời đi đều có chút không bỏ được. Thế nhưng Thẩm Thanh Châu, hôm nay em lại phát hiện, thời điểm em không ở một mình, loại tâm tình này, vẫn còn rất tốt."
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, anh chưa bao giờ biết Du Vãn không có cha mẹ. Thời điểm nghe được cô nói câu này, anh có ngạc nhiên cũng có đau lòng.
"Trước đây em vẫn luôn suy nghĩ, vạn nhất ngày nào đó anh trai em có bạn gái, không còn ai quan tâm em thì phải làm sao đây." Thẩm Thanh Châu thấy Du Vãn nói chuyện trên khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nhưng anh không khỏi cảm thấy nụ cười kia có phần hơi cứng.
Anh há miệng, vừa lúc muốn nói thêm, Du Vãn đột nhiên ngước mắt nhìn anh, ánh mắt sáng lên, giống như ẩn chứa đầy ánh sao trên bầu trời đêm.
Cô nói, "Nhưng là bây giờ em không sợ, bởi vì sau này đều có người quan tâm em, có phải không?"
Hơn mười một giờ khuya, Du Vãn cập nhật chương mới. Cô tắm rửa xong, thoải mái nằm ở trên giường, chuyện ban ngày hôm nay hết thảy đều xẹt qua trong đầu cô, cô cười một tiếng, nhớ đến câu nói sau cùng của Thẩm Thanh Châu trước khi đi quay phim, anh nói, "Em ngốc như vậy, quả thật cần anh quan tâm."
Ừ... cô cũng không nói người quan tâm là anh, là chính anh ngầm thừa nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!