Edit: Yáng
***
"Thẩm đạo, cảm ơn..."
"Cái gì?"
"Anh nấu cháo cho tôi, mặc dù mới ăn được vài muỗng, nhưng tôi cũng rất cảm động." Trên khuôn mặt Du Vãn hiện lên một nụ cười.
Thẩm Thanh Châu cứng đờ, "Cô nghĩ cái gì vậy, tôi nấu cháo cho cô lúc nào?"
Anh mới không thừa nhận món khó ăn đó là từ tay anh nấu ra.
Du Vãn mím môi, "À.... về sau nếu anh muốn học nấu ăn, tôi có thể dạy cho anh, nấu cháo vô cùng đơn giản."
"Không cần, tôi không học. Còn có món cháo kia không phải là tôi nấu." Thẩm Thanh Châu nói xong liền trực tiếp đứng dậy hướng về phía cửa gian phòng.
Du Vãn không tin, kiên trì đứng sau lưng anh lắc lắc tay, "Cảm ơn."
Thẩm Thanh Châu, "...."
"Ầm!!" Tiếng đóng cửa vang dội bày tỏ Thẩm đạo của chúng ta đang lúng túng.
Du Vãn ăn xong cháo, cả người liền cảm thấy thoải mái hơn, nhưng thân thể vẫn nhũn ra, đành phải tiếp tục nằm xuống ngủ.
Tỉnh dậy, bên ngoài đã tối đen, Du Vãn vén chăn lên, đi giày rồi ra khỏi phòng.
Phòng khách an lặng yên tĩnh, Du Vãn liền chứng kiến một thân ảnh thon dài đang nằm trên ghế sofa, hai tay anh để ở trên bụng, đơn giản mà tịch mịch, Du Vãn rón rén đi đi qua, chậm rãi ngồi xổm trước ghế sofa nhìn anh ngủ, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, lấy tính tình thích độc lai độc vãng của anh, một thời điểm ngẫu nhiên nào đó có thể cảm thấy tịch mịch hay không?
Đại khái là Du Vãn suy nghĩ quá sâu cho nên Thẩm Thanh Châu mở mắt ra liền thấy vẻ mặt Du Vãn đang nhíu mày. Anh ngẩn người, cũng không có đi tìm tòi nghiên cứu tại sao Du Vãn lại có bộ dáng thâm cừu đại hận như vậy, anh theo thói quen duỗi tay sờ trán cô, "Không nóng?"
Du Vãn lúc này mới giật mình, anh đã tỉnh, cô thấy động tác của anh, ngực có chút chua xót.
Du Vãn đối với sự quan tâm của Thẩm Thanh Châu có chút không thích ứng được, có thể không thích ứng được là nhất thời, mừng rỡ cảm động là kéo dài liên tục, trên thế giới này, thời khắc có người quan tâm cô ít đến đáng thương.
"Giống như tốt hơn nhiều."
"Ừ?" Thẩm Thanh Châu ngồi dậy, thấy cô ngồi xổm trước ghế sofa liền cảm thấy nghi hoặc, "Cô đang làm gì?"
Du Vãn lúng túng, "Tôi... vừa rồi muốn nhìn xem lúc nào thì anh tỉnh."
"Trực tiếp gọi tôi là được rồi. Phát sốt lại còn đi ra gặp gió, trở về giường nằm đi."
"Tôi sợ quấy rầy anh, hơn nữa, tôi hết sốt rồi."
Thẩm Thanh Châu bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, đứng lên."
Du Vãn không được tự nhiên nhìn anh, vẻ mặt có chút ủy khuất, "Cái kia... tôi bị tê chân rồi."
Thẩm Thanh Châu nhìn chằm chằm cô, duỗi tay kéo cô. "Đứng lên, vận động một chút."
Du Vãn bị kéo đứng trên thảm trải sàn, vẫn không nhúc nhích, cố gắng nhẫn nhịn trận tê chân này đi qua.
Thẩm Thanh Châu buồn cười nhìn cô, anh liền nhận cuộc gọi đến.
"Phó đạo diễn hỏi khi nào anh trở về?" Tiểu Dương ở đầu bên kia điện thoại nói ra.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu liên tục dừng trên người Du Vãn, thấy cô nửa ngày mới di chuyển một bước, anh còn cảm thấy bộ dáng tức cười của cô thật đáng yêu. Vì vậy, Thẩm Thanh Châu giật mình, ngồi ở trên ghế sofa rất tự nhiên nhấc chân, sau đó rất "không cẩn thận" đá vào cẳng chân của Du Vãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!