Ta hít sâu một hơi, lạnh giọng đáp:
"Phu quân cũng là quan huyện, nếu gặp phải kẻ hung ác tàn bạo, chẳng lẽ chỉ vì hắn còn trẻ, vì hắn có dung mạo, vì hắn còn cả quãng đời dài phía trước, mà phải khoan dung, ngay cả hình phạt cũng bỏ qua sao?"
Hứa Trì vừa định lên tiếng, đại tỷ đã cười nhạt:
"Nếu đạo làm quan của Hứa đại nhân chỉ có lòng trắc ẩn và nhân từ, mà không có công bằng và pháp luật, ta thấy chức huyện lệnh này của ngươi cũng đến lúc kết thúc rồi."
"Hay là để ta về kinh, truyền rộng việc thiện đức của Hứa đại nhân, nhờ các ngôn quan tấu sớ trước mặt bệ hạ, tán dương vài câu nhé?"
Hứa Trì giơ tay chỉ vào đại tỷ, nghẹn lời không nói được câu nào, suýt nữa tức đến ngất.
Chọc giận Hứa Trì đủ rồi, ta mới đi thẳng vào vấn đề:
"Phu quân, Thừa Phong không thể chậm trễ, chàng đừng dây dưa nữa, mau đưa đại tỷ đi xem bệnh cho Thừa Phong."
"Còn về kẻ nô tài không biết điều kia, nếu phu quân không nỡ xử lý, thì cứ ném vào phòng chứa củi."
Hứa Trì còn chưa kịp ngăn cản, nha đầu đã lập tức kéo người lôi đi.
Nàng ấy còn không quên răn đe, cao giọng quát:
"Đồ phản chủ, đánh gãy chân đã là nhẹ cho ngươi rồi!"
"Nếu không phải tiểu thư nhân từ, ta đã một gậy đập c.h.ế. t ngươi ngay tại chỗ."
"Những kẻ không có mắt đều nhìn cho rõ, xem nhà họ Tạ ta có gia phong và thủ đoạn thế nào!"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đám hạ nhân trong viện tận mắt chứng kiến thủ đoạn của đại tỷ, ai nấy đều sợ hãi, cúi đầu cung kính răm rắp nghe lệnh.
Hứa Trì giận mà không dám nói, suy cho cùng, đại bá ta là tướng quân, đại tỷ là thiếu tướng, đều không phải là người mà một huyện lệnh nhỏ bé như hắn có thể đắc tội.
Hắn tưởng rằng nỗi đau đớn đã đến cực hạn, nhưng lại không biết rằng, nhát d.a. o chí mạng nhất, chính là từ chính tình thân.
Mà Hứa Thừa Phong mới là lưỡi d.a. o sắc bén đ.â. m thẳng vào tim phổi hắn.
15
Hứa Thừa Phong lúc này mặt sưng như đầu heo, gào thét đập vỡ bát thuốc, từng tiếng kêu đau không dứt.
Nào còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo đứng bên hồ nước, đắc ý mắng ta là đồ mù xấu xí.
Hồ đại phu chỉ liếc mắt nhìn qua hai lần liền nói:
"Huyết ứ quá nhiều, đúng là ảnh hưởng đến trí lực, nếu không chữa trị kịp thời, e rằng để lại hậu hoạn khó lường. Nhưng nếu ngày ngày châm cứu lấy máu, kết hợp với thuốc đắng điều trị, thì cũng có thể hồi phục như ban đầu."
Hứa Trì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn vẫn tưởng rằng Hứa Thừa Phong là con ruột của ta, rằng cả nhà họ Tạ sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.
"Phiền đại phu cứu lấy Thừa Phong."
Hồ đại phu và đại tỷ thoáng nhìn nhau, trong đáy mắt đều giấu đi ý cười khinh miệt, chậm rãi nói từng chữ:
"Chữa trị thì không khó, chỉ là đau đớn khó mà chịu nổi, thuốc cũng vô cùng đắng, trẻ con thế này chưa chắc có thể chịu đựng được."
"Nếu nó giãy giụa quá mức, châm sai đi nửa phân, e rằng có thể mất mạng."
Lời vừa dứt, cả phòng chìm vào im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!