Chương 7: (Vô Đề)

13

"Nô tỳ dám ỷ vào việc A Ninh bị mù mà trộm váy áo, trang sức của nàng thì thôi, nhưng cây trâm trên đầu ả lại là vật ngự ban do ta tặng. Trộm cắp đồ ngự ban, tội phải tru di cửu tộc." 

"Chỉ phạt bốn mươi gậy, ngươi cho rằng ta không nên phạt hay cảm thấy ta phạt quá nhẹ?" 

Hứa Trì vừa định mở miệng biện bạch, ta liền vội vàng khuyên can: 

"Phu quân mau đừng nói nữa. Vật ngự ban đều đã được ghi chép trong hồ sơ, nếu trong cung biết được Hứa phủ quản lý bất nghiêm, ngay cả vật ngự ban cũng không giữ nổi, e rằng phu quân sẽ bị dâng sớ đàn hặc." 

"A Như không phải loại người như vậy, nàng ấy..." 

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, gia nhân do đại tỷ mang đến đã từ phòng của Tống Như Châu lục soát ra một bọc lớn đầy trang sức. 

Tất cả được đổ xuống bàn đá, món nào cũng là trân bảo vô giá, nhưng đều là đồ cưới của ta. 

Đại tỷ lạnh lùng cười hỏi: 

"Nàng ta là loại người gì? Chính là loại người nhòm ngó đồ cưới của chủ mẫu!" 

Hứa Trì á khẩu không trả lời được. 

Đại tỷ tiếp tục lên tiếng: 

"Huyện lệnh đại nhân, ngươi cũng là quan phụ mẫu, tội trộm cắp đáng bị khắc chữ lên mặt, giáng làm nô lệ cũng không oan." 

"A Ninh nể tình chủ tớ bao năm, chỉ thưởng cho ả một trận đòn roi mà thôi, ngươi vẫn còn bất mãn sao?"

"Đã nhưu vậy thì đến huyện nha một chuyến mới là công bằng nhất." 

"Không được!" 

Hứa Trì hốt hoảng đến mức không giữ nổi bình tĩnh. 

Một khi bước qua cửa nha môn, dù không c.h.ế. t cũng phải lột một tầng da. 

Huống hồ nhân chứng, vật chứng đều có đủ, Tống Như Châu hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hắn không còn cách nào khác, lòng nóng như lửa đốt, tựa như con kiến bò trên chảo nóng. 

Muốn dùng ánh mắt ra hiệu cho ta, nhưng ta chỉ là một "kẻ mù", đôi mắt vô hồn chỉ trống rỗng nhìn về khoảng trời sau lưng hắn, cố nén lại nụ cười nơi khóe miệng. 

Đại tỷ nhìn thấy mà vô cùng hài lòng, giọng điệu lạnh lùng đầy uy hiếp: 

"Nếu đại nhân không có ý kiến gì, vậy tiếp tục đánh đi." 

Tống Như Châu bị ép quỳ trên nền đá xanh, nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Trì. 

Hứa Trì đau lòng không chịu nổi, nhưng không dám nhìn thẳng vào nàng ta. 

Chỉ nghe từng tiếng roi vụt xuống, từng đòn quất mạnh vào lưng Tống Như Châu. 

Đại tỷ nhàn nhã cầm chén trà, ngồi trong đình hóng mát, dõi theo từng cây gậy giáng xuống. 

"Da mịn thịt mềm, đúng là không chịu được đòn, mới mấy roi đã thấy m.á. u rồi, quả thật yếu ớt quá." 

Hứa Trì toàn thân run lên. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!