Chương 13: Bản Đồ Kho Báu

Nam nhân xuất phát đã hơn một tháng rồi, trong khoảng thời gian đó cũng viết cho Tô Hòa vài bức thư, nội dung phần lớn là tả cảnh biên quan, hỏi việc nhà, hỏi sức khỏe của mình.

Tô Hòa hiểu cuộc sống của hắn liên quan đến cơ mật quốc gia rất nhiều, được một câu mạnh khỏe là may mắn nhất rồi.

"Nếu chiến sự bình ổn, vi phu mang ngươi tới đây cưỡi ngựa uống rượu, được không?"

[Được]

Tô phủ.

Quản gia vội vàng từ cổng vào, đi tới thư phòng, hành lễ với Tô Văn Thanh đang viết chữ, thấp giọng nói:

"Lão gia, Xuyên Tử đã về rồi ạ."

Tô Văn Thanh nghe tin lập tức ném bút xuống mặt bàn, nhanh chóng đứng lên nói:

"Đồ đâu? Mau đưa hắn vào đây."

Xuyên Tử ôm trong lòng một hộp gỗ, vào cửa trước tiên quỳ xuống dập đầu mới nói:

"Lão gia, đây là đồ lão gia dặn dò." Nói xong đứng dây hai tay dâng cái hộp lên.

"Đây là từ đầu bên kia mang tới sao?"

Tô Văn Thanh ôm lấy cái hộp, mở ra thấy một cuộn da dê nằm bên trong.

"Vâng, sau khi tướng quân xuất phát, thiếu gia dặn dò tiểu nhân mang về, còn nói…" Xuyên Tử nói được một nửa thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Văn Thanh một cái, vẻ mặt do dự.

Còn nói gì nữa?

Tô Văn Thanh nhìn hắn chằm chằm hỏi.

"Còn nói chuyện này thiếu gia đã làm xong, mong lão gia đừng quên ước hẹn lúc trước." Xuyên Tử nói xong lại dập đầu một cái, rũ mắt nhìn mặt đất, không dám thở mạnh.

Chuyện không hay của gia chủ, mình nghe nhiều quá sẽ đoản mệnh mất.

Tô Văn Thanh nghe xong, cười hừ một tiếng nói:

"Hừ, khẩu khí nghiệt tử kia thật lớn nhỉ."

Quản gia liếc mắt ra hiệu cho Xuyên Tử, ý bảo hắn lui ra.

Tô Văn Thanh ngồi lại trên ghế, đặt hộp gỗ lên bàn trước mặt, lấy đồ vật bên trong mở ra, là một bản đồ.

Nói đúng ra, là một bản đồ kho báu.

Từ khi Hoàng thái tổ lập quốc tới nay, thực lực Kỳ Quốc hùng mạnh, bất kể là tài lực hay quân sự cũng khiến cho bộ lạc các nước nhỏ cúi đầu xưng thần.

Nhưng mấy năm gần đây, hoàng đế trầm mê tìm thuốc trường sinh bất lão và tu luyện tiên thể, không quan tâm triều chính, tiêu tốn rất nhiều tiền tài vào việc mời đạo sĩ và luyện đan.

Thậm chí có những thời điểm rất nhiều việc quốc sự quan trọng cũng giao cho triều thần bên dưới xử lý, do ca ca bên nhà mẹ Ân quý phi đứng đầu, quyền phát ngôn trong quốc chính cơ bản đều do bọn họ nắm giữ, thần dân khác giận mà không dám nói gì.

Tháng bốn tháng năm năm nay, phía nam chịu ảnh hưởng lũ lụt, rất nhiều ruộng đồng nhà cửa bị ngập, thôn dân rời thôn làng lưu lạc khắp nơi.

Triều đình tuy rằng phát tiền cứu trợ, nhưng thật sự tới được tay nạn dân chẳng được bao nhiêu, khắp nơi dậy tiếng oán than.

Tài chính giảm bớt, khiến cho chi phí quân sự của biên quan cũng bị cắt xén phần lớn, ngày thường ngoại trừ miễn cưỡng ăn no, binh khí khôi giáp trên người sửa đi sửa lại.

Đám tiểu quốc xung quanh dần dần nổi lên ý xấu, thường xuyên quấy rối, nếu không có Lục Nghiêu ở đó, sợ là một mảnh kia đã sớm rơi vào tay hung địch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!