Chương 1: Tô Hòa

Tô Hòa chờ đợi ngày này đã lâu, ông trời dường như nghe được nguyện vọng của y, thật sự gả y cho Lục Nghiêu.

Bà mối sau khi chúc cát tường xong thì nhận tiền rồi rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tô Hòa và trượng phu mới cưới của y.

Hai mắt Lục Nghiêu không nhìn được, khăn voan là do bà mối giúp hắn vén lên, Tô Hòa thấy nam nhân trước mặt mặc hỉ phục, ánh mắt tràn đầy vui sướng khi được gả cho người trong lòng.

"Có đói không? Ta bảo phòng bếp nấu cho người tô mì." Lục Nghiêu nói xong thì quay xe lăn muốn đi ra cửa.

Tô Hòa nghe hắn nói thì tiến lên túm được thành xe lăn, muốn nói không cần, thế nhưng lại nhận ra bản thân không thể nói được, chỉ đành vội vàng vỗ mu bàn tay hắn.

Lục Nghiêu quay đầu cười.

"Không có gì, một tô mì mà thôi, rất nhanh."

Tô Hòa ăn xong tô mì, do dự một hồi cuối cùng vẫn đứng dậy đi đến cạnh Lục Nghiêu đang ở bên cửa sổ.

Tuy mắt Lục Nghiêu không thể nhìn thấy, thế nhưng tập võ đã nhiều năm nên thính lực ắt sẽ không giống người bình thường.

Hắn cắt đứt ý nghĩ của chính mình, quay đầu hỏi:

"Ăn xong rồi thì rửa mặt đi ngủ thôi."

Lục Nghiêu muốn đi, nhưng bàn tay đặt trên ngực hắn hơi nóng, khiến hắn trong chốc lát không biết nên đẩy ra hay là nắm lấy.

"Ngươi đừng căng thẳng, mặc dù hôn sự này là giao dịch, nhưng nếu ngươi đã gả vào phủ tướng quân, vậy sau này ngươi sẽ là thiếu phu nhân của phủ tướng quân, chí ít ngoài mặt bọn họ cũng sẽ không bạc đãi ngươi."

Lục Nghiêu giải thích,

"Về phần ta thì càng không cần lo lắng, ta đã là một phế nhân rồi, cũng không thích ép buộc người khác, chỉ cần chúng ta chưa hòa ly, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Nói xong, Lục Nghiêu đưa tay ra vỗ nhẹ lên bàn tay trên ngực kia.

Tô Hòa cắn môi, nhìn nam nhân trước mặt như thể không để bụng mà nói ra những lời này, trong lòng cảm thấy chua xót.

Thực ra y muốn nắm lấy tay hắn nói cho hắn biết, không phải, không phải là y không tình nguyện, hắn cũng không phải một phế nhân vô dụng, y càng không phải là vì danh tiếng phu nhân tướng quân cao quý nên mới thành thân với hắn.

Thế nhưng y không nói được gì cả, y là một người câm, từ nhỏ đã không thể nói chuyện, vui buồn hờn giận không thể bày tỏ, ngay cả một câu cam tâm tình nguyện cũng không thể giãi bày.

Một người nhìn không thấy, một người nói không được, ngược lại đúng như câu châm ngôn manh hôn ách giá*.

*Manh hôn ách giá (mù cưới câm gả):

Nghĩa bóng là chỉ những cặp vợ chồng chưa từng gặp nhau đã kết hôn, giống như người câm điếc, không nói câu nào đã trở thành vợ chồng.

Cảm giác được vạt áo trước bị nắm ngày càng chặt, Lục Nghiêu đang muốn mở miệng bỗng cảm nhận được khóe miệng nóng lên, bị vật gì đó khẽ đụng chạm.

Tiếp đó là một đôi môi mềm mại áp sát, lẫn chút mùi thơm của phấn son, là một mùi hoa rất dễ chịu.

Tô Hòa chưa từng làm loại chuyện như vậy, chỉ được nghe bà bà giáo dưỡng nói qua trước đêm thành hôn, rằng nam tử và nam tử trong lúc đó phải làm như thế nào.

Bây giờ hành động hoàn toàn là do y tự phát huy, nghĩ thế nào thì làm thế đó.

Lục Nghiêu giật mình, tay trái nắm lấy cánh tay của người kia lùi về phía sau,

"Ngươi không cần làm vậy, ta đã nói rồi, ưm."

Tô Hòa thấy hắn lại muốn cự tuyệt, không hề nghĩ ngợi mà kéo đầu nam nhân đang hơi nghiêng lại tiếp tục hôn.

Đợi khi Tô Hòa phản ứng lại, y đã bị nam nhân kia đặt trên tấm chăn gấm màu đỏ sậm, y phục rối tinh rối mù, khi đôi môi được buông tha thì há miệng hô hấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!