Chương 41: (Vô Đề)

Thẩm Trọng Thành lo lắng lần đầu ra mắt gia đình Tạ Dư An sẽ lưu lại ấn tượng xấu, chờ sau này công khai quan hệ nhỡ bị phản đối thì toi đời.

Tạ Dư An an ủi anh: "Có mà, mẹ em rất thích anh đó."

Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại rất nghi ngờ lời nói của Tạ Dư An.

Trong trí nhớ của Thẩm Trọng Thành thì mẹ Tạ là một người phụ nữ dịu dàng, thế nhưng cũng có lúc rất hung dữ, cơ mà phụ nữ nào cũng thích chưng diện cho nên lần này anh đến nhà họ Tạ mang theo rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, đều cùng nhãn hiệu mà bình thường anh hay mua cho mẹ mình, nghe mẹ bảo chất lượng cũng rất tốt, cho nên Thẩm Trọng Thành liền mua thêm mấy bộ nữa mang đi, hy vọng có thể nhờ vào nó mà khiến mẹ Tạ vui vẻ.

Ngôi nhà nhỏ của ba mẹ Tạ Dư An nằm ở ngoại thành, so với không khí ở nội thành tốt hơn nhiều, cũng bởi vì gần sân bay cho nên xung quanh cũng không có nhiều nhà cao tầng, phóng mắt nhìn ra xa đều là màu xanh của bầu trời cùng ánh nắng mặt trời ấm áp, cũng khó trách ba mẹ Tạ Dư An đều kiên quyết không muốn chuyển đến thành thị mà sống.

Hôm trước Tạ Dư An có nói với mẹ Tạ rằng hôm nay sẽ dẫn Thẩm Trọng Thành đến nhà làm khách cho nên nhà họ Tạ hôm nay vẫn luôn mở toang cửa, chỉ chờ Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành về nhà.

Thế nhưng sau khi hai người mang theo quà cáp xuống xe thì lại không thấy ba mẹ đâu, vì thế mà Tạ Dư An tằng hắng một cái rồi hét lên một tiếng: "Mẹ ơi? Mẹ đâu rồi?"

"Úi chà, đây đây___" Mẹ Tạ rất nhanh đã trả lời lại, bà ló đầu ra từ lầu hai.

Thẩm Trọng Thành nhìn người phụ nữ đã qua nhiều năm nhưng vẫn không thấy dấu hiệu tuổi tác nào, bà vẫn trẻ đẹp như trước kia, anh mím môi bày ra một bộ dáng tươi cười vô cùng "vâng lời", anh biết khuôn mặt mình bình thường nhìn rất là dữ dằn và lạnh lùng, cho nên cái nụ cười này anh đã tập luyện trước gương từ lâu lắm rồi, cố gắng để bản thân gần gũi với mẹ Tạ hơn một chút____ thậm chí bộ quần áo thể thao hôm nay anh mặc cũng không phải chỉ để tiện cho việc chơi nhún giường.

Mà dáng người Thẩm Trọng Thành thuộc kiểu cao lớn, khí thế không giống như người bình thường, so với thân hình gầy gò trắng nõn của Tạ Dư An đang đứng bên cạnh thì khác biệt vô cùng rõ ràng, thị lực của mẹ Tạ vô cùng tốt, thoáng cái đã nhìn ra anh, bà nhìn hai người đang đứng cùng một chỗ lại nhớ đến cảnh tượng hồi xưa con trai mình dẫn Thẩm Trọng Thành về nhà ăn cơm.

Mẹ Tạ trước đây rất thương Thẩm Trọng Thành, dù sao Tạ Dư An từ nhỏ tới lớn được bà nuôi lớn lên trắng nõn mập mạp, khi còn bé thì cánh tay y hệt củ sen, đáng yêu đến nỗi ai cũng muốn cắn hai phát, so với một thân đầy thương tích của đứa nhỏ Thẩm Trọng Thành đến nhà cọ cơm thì thương vô cùng.

Vì thế mà mẹ Tạ chạy thật nhanh xuống dưới lầu, "Này gà con, con đem Hổ mập đến nhà chúng ta hả?"

"Con chào dì ạ, con là Thẩm Trọng Thành, trước đây thường hay chơi cùng An An, Bá__"

Thẩm Trọng Thành đang giới thiệu bản thân với mẹ Tạ thì lại trùng hợp bà cũng lên tiếng cùng lúc, anh ta nghe mẹ Tạ gọi biệt danh lúc bé của mình thì nụ cười trên mặt chợt cứng lại luôn.

"Khụ, mẹ à." Tạ Dư An ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói với mẹ, "Trọng Thành lúc bé gọi là Bá Hổ, không phải là Hổ mập."

"Ây da, mẹ nhớ nhầm." Mẹ Tạ kinh ngạc mở lớn hai mắt.

Thẩm Trọng Thành đương nhiên sẽ không tính toán vấn đề này với mẹ Tạ, người lớn gọi tên gì thì cứ việc gọi tên đấy, anh trở tay đem quà tặng đưa cho mẹ Tạ, "Dì à, những thứ này con mang đến làm quà cho dì và chú ạ."

"Ôi đứa nhỏ này, tới nhà ăn cơm còn mang theo quà cáp làm gì, cũng không phải là về nhà mẹ đẻ." mẹ Tạ nhiệt tình tiếp đãi khách, lôi lôi kéo kéo Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An vào nhà.

Ý của bà căn bản là muốn Thẩm Trọng Thành đừng làm như người xa lạ, cứ xem như đang ở nhà mình là được, thực tế thì trước kia mẹ Tạ cũng đã xem anh như nửa con trai mà nuôi rồi, có cái gì ngon cũng sẽ bảo Tạ Dư An trước khi ra ngoài chơi mang thêm một phần.

Chỉ là người nói thì vô tâm người nghe lại có ý đồ, Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành nghe xong câu này đều theo phản xạ mà nhìn đối phương, hai ánh mắt vừa mới chạm nhau đã muốn cười, thế nhưng đúng lúc mẹ Tạ quay đầu lại thì hai người cũng chỉ có thể giống như kẻ trộm mà cúi đầu xuống thật thấp.

Mẹ Tạ ngược lại không thấy hai người có hành động gì mờ ám, bà thấy Thẩm Trọng Thành bây giờ so với đứa nhỏ trước kia giống như là hai người khác nhau, nếu không phải biết trước cậu trai này đúng là người chơi cùng với Tạ Dư An lúc còn bé thì dù có gặp ngoài đường bà cũng chưa chắc nhìn ra. Thế nhưng bà xem dáng dấp của anh như vầy liền nghĩ rằng những năm này chắc hẳn đã sống rất tốt___ ít ra thì cũng sẽ không giống như lúc bé thường bị người ta đánh đập.

Trước đây một nhà Thẩm Trọng Thành dọn đi vội vàng, mẹ Tạ còn lo lắng cho anh một khoảng thời gian, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì, bà lôi kéo Thẩm Trọng Thành sang một bên nói chuyện phiếm, đem Tạ Dư An gạt sang một bên, khiến Tạ Dư An có ảo giác rằng mình chính là người chồng hôm nay đem vợ mình về nhà ra mắt, vợ mình còn được mẹ yêu thích nữa mới chết.

Cậu nhìn xung quanh một chút phát hiện không thấy ba đâu liền hỏi mẹ: "Mẹ ơi, ba đâu rồi? Hôm hay ba đi làm hả?"

"Không có, ổng đi câu cá rồi, ổng nghe nói hôm nay Trọng Thành đến nhà ăn cơm cho nên nói rằng sẽ câu một con cá thật lớn đem về ăn." Mẹ Tạ nói rõ sau đó nhìn thấy Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành cùng ngồi trên ghế salon thì liền liếc mắt trừng cậu, "Sao con cũng ngồi xuống theo? Nhanh đi vo gạo nấu cơm đi, rửa hết đống đồ ăn rồi gọt hai quả xoài cho Trọng Thành ăn."

"Dạ, con đi ngay đây." Tạ Dư An lúc học tiểu học đã được mẹ huấn luyện việc nhà cho nên nghe vậy cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ theo phản xạ mà từ trên ghế salon đứng lên đi đến phòng bếp.

Cơ mà lúc hai người ở nhà thì Thẩm Trọng Thành chưa từng để Tạ Dư An làm việc gì, nhà bọn họ mỗi ngày đều có dì lao công đến quét dọn, bữa cơm hàng ngày cũng là do Thẩm Trọng Thành nấu, không thì sẽ ra ngoài ăn, cho nên anh cũng theo đó mà đứng lên nói: "Con cũng đi giúp An An."

"Không cần giúp nó," Mẹ Tạ kéo Thẩm Trọng Thành lại rồi nói, "Giờ mà nó không làm thì sau này có đối tượng rồi cũng phải làm thôi."

Thẩm Trọng Thành suýt chút nữa đã phọt ra câu "Con không để An An phải làm những chuyện này đâu", thế nhưng Tạ Dư An lại liên tục nháy mắt vài cái, ý bảo anh không cần phải giúp gì hết mà cứ ngồi yên đó tiếp tục nói chuyện với mẹ cậu đi.

Ba Tạ Dư An khoảng mười mấy phút sau đã có mặt ở nhà, còn mang về mấy con cá lớn, ông thấy Thẩm Trọng Thành bây giờ so với trước kia đúng là không thể nhận ra nổi, ông đem chỗ cá giao cho mẹ Tạ xong liền đi đến ghế salon ngồi xuống, dự định nói chuyện cùng với Thẩm Trọng Thành sau bao nhiêu năm xa cách.

Kết quả lúc ba Tạ đặt mông ngồi xuống lại ngồi lên luôn cả cái balo Tạ Dư An để trên mặt ghế, trong đó còn có hai con gà la hét, Thẩm Trọng Thành không kịp ngăn ông lại nên chỉ có thể trơ mắt nhìn ba Tạ ngồi xuống sau đó hoảng sợ đứng phắt dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!