Chương 29: (Vô Đề)

Cậu không nghĩ tới hai người vốn đang dính chùm lấy nhau cùng một chỗ như này, Thẩm Trọng Thành còn đặc biệt kéo cậu ôm vào lòng, một đêm dài đằng đẵng trôi qua chỉ để nói chuyện lúc bé.

Tạ Dư An không biết tâm trạng bây giờ của cậu là gì nữa, chỉ có thể gọi nó bằng cái tên "chết lòng", cho nên cậu vô cùng bình tĩnh, thả lỏng thân thể rồi hỏi: "Chuyện lúc em còn bé sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Trọng Thành trả lời,

Giọng nói của anh ta có chút mong đợi, nhưng cậu nghĩ chắc là ảo giác thôi, bản thân cũng không quá để ý, nhớ lại chuyện hồi còn bé mà nói: "Trước kia nhà em chuyển chỗ ở rất nhiều lần, mỗi lần mỗi chỗ khác nhau, em đều phải nhớ hàng xóm mới, còn có bạn bè mới nữa, cho nên chuyện lúc bé em không nhớ nhiều lắm, có khi còn nhớ sai nữa..."

Thẩm Trọng Thành nghe đến đó liền cau mày, chỉ là Tạ Dư An dựa trên ngực anh ta nên không có nhìn thấy.

"Thế nhưng mẹ em nói lúc bé em rất hay diễn, rất yêu thích diễn xuất, có đôi khi em làm sai chuyện gì mà mẹ muốn đánh là em liền che mắt lại khóc, nước mắt ào ào tuôn rơi, mẹ còn tưởng rằng em bị đánh đau, ai dè ba em lại nói với mẹ rằng em đang diễn cho nên liền đập em một trận." Nhớ lại chuyện ngu ngốc của mình lúc bé, Tạ Dư An vừa nói vừa cười, "Mẹ còn mắng em rằng sau này nhất định sẽ cầm theo cái danh ảnh đế mà trở về, kết quả là chờ em thật sự yêu diễn xuất thì mẹ lại muốn em thi công chức."

"Ừa, anh thấy em rất thích hợp làm diễn viên." Thẩm Trọng Thành nói theo lời cậu, "Anh cũng cảm thấy em nhất định có thể trở thành ảnh đế."

"Anh sao lại nói giống hệt ba em vậy?" Tạ Dư An chống lên ngực Thẩm Trọng Thành mà ngồi dậy nhìn anh ta, "Hồi còn bé khi em khoe khoang về việc diễn xuất thì ba em hay nói như vậy."

Thẩm Trọng Thành: "...."

Anh ta hùa theo Tạ Dư An chỉ là vì muốn cậu nói thêm về chuyện lúc bé thôi, nhưng mà Tạ Dư An sao lại cứ nói mãi về ba mẹ vậy?

Cơ mà cũng không thể trách Tạ Dư An được, cậu cũng không nhớ gì nhiều chuyện lúc bé, chuyện có ấn tượng thì chắc là cái anh trai chơi cùng cậu, nhưng loại chuyện này làm sao nói trước mặt Thẩm Trọng Thành được?

Tạ Dư An cũng chưa có quên việc Thẩm Trọng Thành rất hay ghen, cậu chỉ cười thôi mà anh ta còn phải hỏi rõ cười với ai, vì sao lại cười, nếu cậu nói ra chuyện có một người bạn rất tốt chơi cùng lúc bé thì sợ rằng Thẩm Trọng Thành sẽ đè cậu ra mà thẩm vấn như phạm nhân mất, cho nên Tạ Dư An chỉ nói về chuyện nhà cậu.

Thẩm Trọng Thành nghe một lúc cũng chưa nghe được Tạ Dư An nhắc đến anh ta một chữ cho nên hơi buồn, khẽ mím môi cau mày, mặt nghiêm lên để Tạ Dư An có thể phát hiện được anh ta đang rất không vui.

Thế nhưng khi Thẩm Trọng Thành nhìn xuống thì Tạ Dư An đã nhắm mắt lại nghiêng ngã tựa lên vai anh ta, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng đã ngủ mất rồi.

Thẩm Trọng Thành chọt vào mặt Tạ Dư An rồi nhìn một lúc lâu, sau đó đưa tay chơi đùa đôi lông mi thật dài của cậu, anh ta muốn vẫn có thể chơi đùa với người này như khi còn bé, bị anh ta phá đến khi không ngủ được mà tỉnh lại, khẽ ôm cổ cậu hôn một phát, dịu dàng nói: " Chồng hôn em này, anh muốn đi ngủ."

Thế nhưng Tạ Dư An bị anh ta làm cho có chút khó chịu cũng không có tỉnh lại, cũng không có hôn lại lên mặt anh ta mà là nhíu mày trở mình một cái, cậu từ trên người Thẩm Trọng Thành lăn xuống rồi đưa lưng về phía anh ta mà ngủ.

Thẩm Trọng Thành nhìn chằm chằm vào cái ót của Tạ Dư An mà âm thầm nghiến răng, thò tay ôm lấy eo của cậu, một lần nữa đem người kéo lại vào trong lồng ngực, âm thầm oán giận mà nói: "Từ bé đã là một người bạc tình rồi!"

Nhưng mà trên miệng thì mắng thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại không cam lòng mà buông tay ra, hôm sau tỉnh lại vẫn lạch bạch đứng dậy đi làm bữa sáng cho người ta, sau đó bày ra bộ dạng bạn trai số một mà đòi nụ hôn ngay cửa rồi mới đến Ánh Quang làm việc.

Thẩm Trọng Thành vừa đi thì Tạ Dư An cũng muốn đến trường đi học, may là hôm nay cậu chỉ có một tiết, với cả tình hình của cậu cũng đã được giáo viên phụ đạo thông qua rồi, bình thường chỉ cần cậu không nghỉ vượt quá số buổi cho phép thì kì thi cuối kì sẽ qua. Tạ Dư An không cần học cao học cũng không cần học bổng, cậu chỉ cần học cho xong hai năm nữa, lấy được cái bằng rồi tốt nghiệp là đủ rồi.

Lúc đầu Tạ Dư An muốn chuyển khoa, thế nhưng trường cậu thi đậu là trường đại học tổng hợp Hoa Thành, cũng không phải là trường nghệ thuật, có chuyển khoa cũng không ích gì, còn không bằng sang trường nghệ thuật bên cạnh mà học. Cho nên Tạ Dư An vẫn quyết định không chuyển, may là bộ môn chuyên ngành của trường này đến năm thứ ba thứ tư cũng không có nhiều tiết học lắm, Tạ Dư An bây giờ cũng không bận lắm, thậm chí phải nói là rất rảnh rỗi.

Sau khi học xong tiết của mình thì Tạ Dư An thấy thời gian vẫn còn sớm nên tính sang trường nghệ thuật bên cạnh mà học___ Tất Đông thụ đã giúp cậu liên lạc giáo viên rồi, cũng đã đóng học phí, dù sao cậu cũng không phải xuất thân từ diễn viên chính quy, vẫn là phải cố gắng bồi dưỡng kĩ thuật biểu diễn thật nhiều.

Tạ Dư An nghĩ bây giờ đoàn phim 《 Anh nhớ anh và em đã từng gặp nhau》 còn chưa có bắt đầu quay, cậu phải tranh thủ mà học thêm về diễn xuất để diễn thật tốt cái nhân vật Úc Bắc Sinh này.

Thế nhưng đang trên đường đi thì Tạ Dư An lại nhận được cuộc gọi của người bạn thân Cố Nhung, điện thoại vừa được kết nối đã nghe được âm thanh vội vàng của Cố Nhung truyền đến: "Alo, Dư An? Sao mày lại trả tiền cho tao? Chuyện bồi thường cái hợp đồng phim《 Huyễn ca》 phải làm như nào đây? "

Hôm qua cậu đã trả lại tiền cho Cố Nhung, cả Liễu Tiễn Ninh cũng đã trả luổn rồi, số tiền vay Liễu Tiễn Ninh cũng không nhiều nên cũng dễ giải thích, nếu anh ta hỏi thì chỉ cần nói chuẩn bị đóng phim mới là được, thế nhưng Liễu Tiễn Ninh lại chỉ nhận tiền mà không hỏi gì thêm. Còn Cố Nhung thì mượn rất nhiều cho nên không dễ nói lắm, thế nhưng cậu lại không muốn gạt người ta cho nên nói thẳng: "Tao có bạn trai, tiền bồi thường hợp đồng anh ấy tạm giúp tao trả."

"Bạn, bạn trai á?" Giọng nói của Cố Nhung lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó lại chậm rãi biến thành dè đặt.

Cũng không trách được Cố Nhung nghĩ nhiều, bởi vì Tạ Dư An vừa mới gặp chuyện không bao lâu___

Vì vậy Tạ Dư An nói với Cố Nhung: "Đúng vậy, là bạn trai, anh ấy tên là Thẩm Trọng Thành." Suy nghĩ một chút, cậu lại bổ sung thêm một câu, "Thân hình của anh ấy vô cùng tuyệt vời."

Tạ Dư An là gay Cố Nhung cũng biết, cậu suy nghĩ một chút thì lại thấy cái họ này có chút quen, thế nhưng Tạ Dư An đã nói vậy rồi thì chắc chắn là không phải vì tiền tài mới ở cạnh Thẩm Trọng Thành, khả năng cao hơn là vì thân hình của người ta, chẳng qua Thẩm Trọng Thành vừa vặn lại có tiền mà thôi.

Cố Nhung nói: "Vậy thì được."

"Mày không cần lo cho tao đâu, tao mới kí với đoàn phim mới rồi, qua một thời gian nữa sẽ bắt đầu đi quay." Tạ Dư An và Cố Nhung nói chuyện một hồi, chờ lúc đến được phòng học mới cúp điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!