Cậu bé vui vẻ hôn Tần Tĩnh Trì một cái: "Được ạ! Cha tốt nhất!" Một lúc sau, lại bổ sung: "Nương cũng tốt nhất!"
Giang Oản Oản nhìn hai phụ tử, mỉm cười không ngừng, nàng đứng dậy nói: "Được rồi! Chúng ta vào nhà thôi!"
Khi Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn vào nhà thì đột nhiên va vào mứt hồng treo trên mái hiên, Đoàn Đoàn cảm thấy đầu mình như va rớt thứ gì đó, vội vàng gọi Giang Oản Oản bên cạnh: "Nương!
Hình như Đoàn Đoàn va phải thứ gì đó!"
Giang Oản Oản nhìn kỹ thì thấy đó là mứt hồng màn nàng đã làm, phía trên còn phủ một lớp sương trắng, nàng cười nhẹ, chọc mũi cậu bé: "Là mứt hồng nương làm, nếu không phải Đoàn Đoàn làm rơi xuống, nương suýt nữa đã quên mất, mấy ngày nay trời nắng đẹp, mứt hồng này chắc cũng ăn được rồi!"
Mắt Đoàn Đoàn sáng lên, kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Vậy Đoàn Đoàn có thể ăn ngay bây giờ không? Tuyệt quá!"
"Đúng vậy, đều có thể ăn được, nương sẽ lấy hết xuống cho Đoàn Đoàn ăn!"
Nói xong, Giang Oản Oản liền kiễng chân định lấy mứt hồng trên mái hiên, do lúc treo nàng đứng trên ghế, cho nên bây giờ nàng đương nhiên là không với tới, Giang Oản Oản chán nản nghĩ, thôi vậy, vẫn nên đi lấy ghế!
Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ tủi thân của nàng, cười nhẹ một tiếng rồi đặt Đoàn Đoàn xuống đất, sau đó hai tay ôm lấy chân nàng để nàng ngồi trên vai mình lấy.
Giang Oản Oản đột nhiên cảm thấy cơ thể mình lơ lửng, giật mình "Á!" một tiếng, đợi khi ngồi vững trên vai Tần Tĩnh Trì, nàng mới ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, cúi đầu tức giận vỗ nhẹ vào Tần Tĩnh Trì: "Chàng làm ta sợ c.h.ế. t khiếp!"
Tần Tĩnh Trì cười an ủi: "Được rồi, nhanh lấy xuống đi!"
Lúc này Giang Oản Oản mới nhớ ra chính sự, cẩn thận lấy từng chùm mứt hồng xuống.
Bẻ một chiếc mứt hồng ra, phần thịt quả bên trong mềm mại, còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt.
Chia đôi quả mứt hồng đã bẻ cho Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn, nói: "Nếm thử xem có ngọt không."
Đoàn Đoàn không kịp chờ đợi đã cắn một miếng lớn, cậu bé nghiêm túc nếm thử một cách chậm rãi, chỉ là không kiên trì được bao lâu đã bắt đầu ăn từng miếng nhỏ: "Ngon! Ngọt!"
Tần Tĩnh Trì ăn một miếng, kinh ngạc nói: "Mứt hồng này không hề chát chút nào! Ta nhớ lúc chúng ta mới hái về thì vừa chát vừa chua!"
Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Mứt hồng vốn rất ngọt, thời tiết dạo này khá đẹp, nên mứt hồng làm ra cũng rất thành công!"
Tần Tĩnh Trì ăn một nửa mứt hồng thì không ăn nữa, một là muốn để dành cho nương tử và nhi tử ăn, hai là mứt hồng hơi quá ngọt, hắn ăn thấy hơi ngấy.
Giang Oản Oản biết hắn không thích ăn ngọt nên cũng không ép, nhưng đối với Đoàn Đoàn thì đây lại là món quá ngon, mềm mại, ngọt ngào, trong lòng cậu bé thầm nghĩ còn ngon hơn cả kẹo hồ lô!
Giang Oản Oản cũng không dám để cậu bé ăn quá nhiều: "Đoàn Đoàn, con ăn ít thôi, ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng, còn rất đau nữa!"
Đoàn Đoàn nghe lời nàng, ôm lấy má mình lại luyến tiếc nhìn mứt hồng trong tay, tủi thân hỏi: "Vậy Đoàn Đoàn có thể ăn bao nhiêu ạ? Nhưng mứt hồng thật sự rất ngon!"
Giang Oản Oản ngẫm nghĩ rồi nói: "Mỗi ngày nương sẽ cho Đoàn Đoàn ăn một quả, được không?"
Đoàn Đoàn tuy thấy một quả là quá ít, nhưng nghĩ đến sau này sẽ đau răng thì cậu bé lại sợ, cậu bé đã thấy một số bá bá trong thôn bị đau răng rất dữ dội, cả khuôn mặt đều sưng vù, thật đáng sợ!
Nghĩ đến đây, cậu bé vội vàng gật đầu: "Vâng! Đoàn Đoàn chỉ ăn một quả!"
Sau đó lại nói: "Vậy nương có thể cho Đoàn Đoàn vài quả không, Đoàn Đoàn muốn chia cho Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca!"
Giang Oản Oản bế cậu bé lên rồi hôn một cái: "Được! Nhưng họ cũng không được ăn nhiều! Ngày mai con ở nhà với cha, rồi đi
tìm các ca ca chơi, hoặc bảo các ca ca đến nhà chúng ta cũng được!"
Đoàn Đoàn nghi hoặc hỏi: "Ngày mai cha không đi bán khoai tây với nương sao?"
"Cha ở nhà có việc, ngày mai gia gia nãi nãi và nương sẽ đi!" Cậu bé gật đầu: "Vâng vâng, Đoàn Đoàn biết rồi!"
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!