Chương 33: (Vô Đề)

Tần Duyệt xấu hổ không thôi, vội vàng lắc đầu: "Không được, hai người cũng đâu có làm mấy ngày đâu, mỗi ngày vất vả như thế cũng không kiếm được bao nhiêu, sao có thể giảm giá nhiều như vậy được?"

Thẩm Nham cũng nói theo: "Thật sự không cần đâu, vốn dĩ để các ngươi ở đây chờ bọn ta lâu như vậy đã thấy rất có lỗi rồi, làm sao để các ngươi giảm giá cho nữa!"

Tuy có một số người cũng muốn được giảm giá, nhưng Thẩm Nham đã lên tiếng nên bọn họ cũng không tiện nói gì khác.

Tần Tĩnh Trì thấy bọn họ kiên trì như vậy thì vỗ vỗ vào lưng Tần Duyệt: "Được rồi, vậy hôm nào các ngươi đến nữa, để tẩu tử giảm giá cho các ngươi nhé!"

Giang Oản Oản đứng một bên cười cười: "Đã là đồng môn của A Duyệt, đương nhiên là được!"

Đoàn Đoàn nhìn thấy một đám đông đứng nói chuyện, cậu bé không chen được câu nào, mím môi quay người ôm lấy cha, mềm mại gọi: "Cha…"

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới bế tiểu gia hỏa bị bao phủ trong đám người lên: "Sao thế?"

Đoàn Đoàn bĩu môi: "Cha và nương đều không để ý đến Đoàn Đoàn!"

Tần Tĩnh Trì bất lực hôn đầu cậu bé: "Cha và nương bận quá, không để ý đến Đoàn Đoàn của chúng ta, cha xin lỗi!"

Đoàn Đoàn rộng lượng nói: "Không sao, Đoàn Đoàn cũng không có thật sự tức giận."

Tần Duyệt nhìn bánh bao nhỏ trong lòng Tần Tĩnh Trì, giơ tay ra muốn ôm cậu bé vào lòng mình: "Tĩnh Trì ca, để đệ ôm An An một cái đi! Cũng lâu rồi đệ chưa gặp nó!"

Đoàn Đoàn nhìn thấy Tần Duyệt, vui vẻ lên tiếng: "Tiểu Duyệt thúc!"

"Ừ! An An có nhớ thúc không?" "Nhớ ạ! Đoàn Đoàn rất nhớ thúc!"

"À! Đúng rồi! Bây giờ cháu đã có nhũ danh rồi đó, là Đoàn Đoàn nha!"

Giang Oản Oản đang trộn khoai tây, nghe thấy giọng điệu đầy kiêu ngạo của tiểu gia hỏa nhà mình, không nhịn được cười ra tiếng, đúng là đi đến đâu cũng không quên khoe nhũ danh của mình.

Tần Duyệt thì thầm to nhỏ nói chuyện với Đoàn Đoàn, Giang Oản Oản trộn khoai tây rồi chia phần cho bọn họ, ngoại trừ những món hôm qua họ đã đặt trước thì còn dư lại hai phần, Giang Oản Oản làm cho Tần Duyệt: "Các ngươi nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi! Thật ra lúc khoai tây nanh sói ngon nhất là lúc vừa mới lấy ra khỏi nồi đó!"

Mọi người nhận lấy phần của mình, bất chấp dùng que đ.â. m đưa vào miệng! Những lời cảm thán ngạc nhiên nối tiếp nhau vang lên.

"Quào... Ngon quá!"

"Đúng vị rồi, ta đã nghĩ suốt buổi sáng đó!"

"Còn không phải sao! Ngày đầu tiên ta ăn nó đã ngạc nhiên đến ngây người!"

Thẩm Nham được xem như một người đã ăn biết bao nhiêu thứ sơn hào hải vị nhưng vẫn ăn rất nhiệt tình!

Cuối cùng đám người cũng được ăn no nê, chưa đã thèm mà lau lau miệng, lại đặt trước phần khoai tây cho ngày hôm sau với Giang Oản Oản rồi mới quay lại học viện.

Sau khi thu dọn sạch sẽ, Giang Oản Oản nhớ lại trong nhà không còn đồ ăn nên nói với hai phụ tử: "Chúng ta đi mua chút thịt và rau đi! Trong nhà hết đồ ăn rồi."

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn đồng thanh gật đầu: "Được."

Hôm nay họ bán hết rất sớm, khi đến quầy hàng bán thịt lợn thì thịt vẫn còn rất tươi.

Nghĩ đến hôm nay bọn họ sẽ gọi phụ mẫu và cả Tần Tĩnh Nghiễn đến giúp đỡ, Giang Oản Oản định mua nhiều thịt thêm một chút, nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh, hỏi ý kiến bọn họ: "Hai phụ tử muốn ăn gì?"

Đoàn Đoàn phiền não, cậu bé cảm thấy món sườn heo và chân giò mà nương làm hôm đó rất ngon! Cậu bé không biết phải chọn cái nào.

Tân Tĩnh Trì cảm thấy ăn gì cũng được, nên để Giang Oản Oản làm chủ: "Nàng xem rồi mua đi!"

Giang Oản Oản gật đầu, lại nhìn về phía Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, còn con thì sao? Con muốn ăn gì? Nương mua cho con."

Đoàn Đoàn nhíu lông mày nhỏ, rối rắm vô cùng, nhưng cảm thấy nương nấu món nào cũng rất ngon, trước kia cậu bé không thích ăn cá tôm, nhưng nương nấu thì ăn rất là ngon, chân giò ăn cũng rất ngon nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!