"Cảm ơn." Mộ Nam Tinh nhận lấy túi tiền, ngơ ngác Đoàn Đoàn, đang định gì đó, thì giọng của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đuổi kịp Đoàn Đoàn cắt ngang.
"Đoàn Đoàn! Sao lời như ! Con tự ý chạy lên phía , nếu lạc thì ?"
Giang Oản Oản nắm lấy tay bé, lo lắng .
Đoàn Đoàn vội vàng giải thích: "Nương, con cố ý, con thấy túi tiền của ca ca rơi, con mới nhặt lên trả cho ."
Mộ Nam Tinh từ khi Giang Oản Oản hai chữ "Đoàn Đoàn" thì ngây tại chỗ. Đoàn Đoàn? Chẳng lẽ là bé đó? mà... mà thể nào, lẽ chỉ là trùng tên thôi.
Tần Tĩnh Trì bế Đô Đô đến bên cạnh Mộ Nam Tinh: "Tiểu tử, cha nương con ? Con lạc ?"
Tần Tĩnh Trì đánh giá cách ăn mặc của Mộ Nam Tinh, chút chắc chắn nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử sống gần đây ? Ăn mặc như , thể chỉ là ngoài dạo chơi một chút cũng nên.
Tuy nhiên… Hắn vẫn : "Có cần chúng đưa con về nhà ?"
Mộ Nam Tinh Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn thấy bé , vội vàng với bé.
Mộ Nam Tinh vội vàng Tần Tĩnh Trì: "Không cần ạ, con tự tìm đường về nhà, cảm ơn ."
Đoàn Đoàn nhịn lên tiếng: "Ca ca, mau về nhà nhé, nếu cha nương sẽ lo lắng lắm đấy."
Mộ Nam Tinh gật đầu, khi nhịn đôi mắt nai to tròn của bé.
"Ca ca! Đi đường cẩn thận!" Đoàn Đoàn vẫy vẫy bàn tay nhỏ. Mộ Nam Tinh đầu , miệng mấp máy, hỏi gì đó nhưng cuối cùng chỉ một chữ: "Được."
Mộ Nam Tinh về phía , phía truyền đến tiếng của mấy .
"Hahaha, ngốc như ? Lại cắn trống bỏi!"
"Đô Đô còn hiểu chuyện, đúng là lúc lòng hiếu kỳ nặng nề, cái gì cũng cắn một cái..."
Đô Đô… Đô Đô...
"Tinh Tinh ca ca, nương sinh tiểu nha, nhũ danh là Đô Đô..."
"Hôm nay Đô Đô đái dầm, hahaha... Bị cha đánh mông, nó quả thật nên đánh! Ta với nó ngủ chung một chỗ, y phục đều nó ướt."
"Răng Đô Đô mọc mấy cái, giống như hạt gạo, nó một cái là thể thấy."
"Tinh Tinh ca ca, Đô Đô nó..."
…
Mộ Nam Tinh nhớ Đoàn Đoàn thư cho bé, mấy phong thư phía cơ bản đều nhắc tới Đô Đô, Đô Đô... Đoàn Đoàn... Trên đời hẳn là chuyện trùng hợp như chứ?
Chẳng lẽ thật sự là Đoàn Đoàn tới?
Nghĩ đến đây, Mộ Nam Tinh lo lắng đầu nhưng bé cẩn thận quan sát giữa dòng , còn thấy gia đình bốn nữa.
Cậu bé chạy về phía một đoạn, tìm một hồi lâu, thực sự tìm thấy, đành bất lực từ bỏ.
"Tinh Tinh! Sao con chạy lung tung một thế! Chúng đều thấy con cả!"
Cảnh Nam Chi và Mộ Quy Hoằng lo lắng đến bên cạnh bé.
Mộ Nam Tinh do dự một chút, mở miệng : "Cha, hình như con… Con thấy Đoàn Đoàn ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!