Chương 26: (Vô Đề)

Thấy thằng bé càng ngày càng gầy đi, hắn mới quyết định tách ra làm việc một mình, sau đó làm việc cật lực cuối cùng cũng có được một chút bạc, có thể mua sữa dê cho thằng bé uống.

Dần dần, thằng bé lớn hơn một chút, khi cậu bé biết nói chuyện thì cũng là lúc hắn đón cậu bé về nuôi.

Nhưng rốt cuộc công việc của hắn quá bận rộn, chỉ khi đến buổi tối hoặc thỉnh thoảng được rảnh rỗi thì hắn mới có thể chơi với cậu bé một lúc.

Giang Oản Oản thì không quan tâm đến nó, mặc dù nàng không cố ý không cho cậu bé ăn cơm nhưng kiểu gì cũng sẽ quên mình đã có con trai, khi thằng bé ra ngoài chơi được một lúc rồi về thì đã không còn cơm ăn, mà cậu bé lại là một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, cũng không biết khóc lóc.

Hàng xóm không nhìn nổi nên sẽ cho cậu bé một hai miếng ăn, hoặc là có thể đến nhà Cẩu Đản để cùng ăn cơm.

Cứ như vậy, cho dù thường xuyên bị đói bụng, Đoàn Đoàn thấp gầy cũng đã lớn hơn một chút nhưng cậu bé vẫn vô cùng hiểu chuyện, ở nhà tự giặt quần áo của mình, thỉnh thoảng cậu bé cũng sẽ giặt quần áo giúp Giang Oản Oản.

Không chỉ như vậy, tối nào cậu bé cũng ngồi xổm trước cửa nhà bọn họ để chờ Tần Tĩnh Trì, khi hắn vừa về đến nhà, cậu bé sẽ chạy tới ôm chân hắn rồi gọi "Cha!" rất ngọt ngào.

Sau đó cậu bé sẽ kéo tay hắn làm nũng: "Sao cha lại về muộn vậy ạ, An An chán quá! An An rất nhớ cha!"

Nghĩ tới đây, Tần Tĩnh Trì cảm thấy rất đau lòng, hắn ôm chặt thằng bé vào trong lòng, thơm lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi nói: "Bảo bối, trước kia là cha không tốt, để con ở nhà một mình, không thường xuyên chơi với con, còn để con đói bụng. Sau này cha sẽ thường xuyên mua bánh ngọt cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta, chơi với Đoàn Đoàn, được không?"

Đôi mắt của Đoàn Đoàn lập tức sáng lấp lánh, cậu bé hớn hở ra mặt nói: "Vâng ạ! Sau nay cha phải chơi cùng Đoàn Đoàn đó! Đại Ngưu thúc thúc hay dẫn Cẩu Đản ca ca lên huyện chơi đó ạ!"

Nói đến đây, thằng nhóc không khỏi phàn nàn: "Lúc trước cha không chỉ không dần Đoàn Đoàn ra ngoài chơi mà ngày nào cũng về lúc tối muộn! Đoàn Đoàn chờ đến lúc buồn ngủ vẫn không thấy cha về! Cha thối!"

Tần Tĩnh Trì an ủi xoa đầu cậu bé: "Sau này cha sẽ không như vậy nữa, sẽ không bỏ Đoàn Đoàn ở nhà một mình nữa!"

Dường như Đoàn Đoàn đã tha thứ cho hắn, cậu bé nói: "Vậy cứ quyết định như thế đi ạ!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu, sau đó hai cha con lập tức bắt đầu chơi trò đ.â. m râu, mặt của Tần Tĩnh Trì cọ vào mặt bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ cảm thấy ngứa nhưng cũng rất vui vẻ, cậu bé cười khanh khách không ngừng.

Giang Oản Oản nhìn bầu không khí ấm áp giữa hai người họ, nàng cảm thấy rất vui vẻ nhưng cũng có hơi đau lòng, nàng không được tham gia vào cuộc sống trước kia của họ, Tần Tĩnh Trì lại là người quan trọng nhất với Đoàn Đoàn, tình cảm giữa hai người họ không phải là thứ nàng có thể bồi dưỡng trong một sớm một chiều.

Nhưng nàng đã trở thành một thành viên trong căn nhà này, nàng tin dần dần mình cũng sẽ trở thành người quan trọng nhất với họ.

Nghĩ đến chuyện ngày mai phải dậy sớm hơn, nàng xoa đầu Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, con mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta phải dậy sớm để đi bán khoai tây đó!"

Sau đó nàng lại nhìn Tần Tĩnh Trì: "Ngươi cùng đừng đùa với Đoàn Đoàn nữa, ngày mai bận lắm đó."

Tần Tĩnh Trì dịu dàng cười nói: "Được, đi ngủ thôi!"

Nói xong, hắn đặt Đoàn Đoàn vào trong chăn rồi thơm lên mặt cậu bé một cái: "Mau đi ngủ đi, ngày mai cha lại chơi với con!"

Đoàn Đoàn gật đầu, cậu bé cười nói: "Vâng ạ! Cha và nương cũng đi ngủ sớm đi ạ!"

Giang Oản Oản cúi người thơm cậu bé một cái: "Được, nương và cha cùng ngủ với con, chúng ta thi xem ai ngủ trước được không?"

Đoàn Đoàn lập tức nhắm mắt lại: "Được ạ! Chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ ngủ trước!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nằm bên cạnh bán bao nhỏ, khi thấy mới được một lúc mà cậu bé đã ngủ khò khò, hai người không khỏi bật cười thành tiếng.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, cả hai đều vô thức nhìn sang chỗ khác. Một lúc sau, đột nhiên Tần Tĩnh Trì vươn tay nhẹ nhàng bế Đoàn Đoàn đang nằm ở giữa giường sang bên cạnh, sau đó hắn ôm Giang Oản Oản vào trong lòng.

Giang Oản Oản vừa kinh ngạc vừa xấu hổ: "Ngươi... Ngươi..."

Không để nàng kịp nói gì, Tần Tình Trì đã cúi đầu hôn nàng, Giang Oản Oản mở to mắt, nàng không dám cử động mà chỉ có thể để mặc cho Tần Tĩnh Trì giở thói ngang ngược trong miệng nàng.

Khi Giang Oản Oản cảm thấy mình không thể thở được nữa thì Tần Tĩnh Trì mới thả nàng ra, áp trán vào mũi nàng, hắn liên tục thở hổn hển như thể đang đè nén cái gì đó.

Cuối cùng Giang Oản Oản mới được hít thở nên cũng thở hổn hển, Tần Tĩnh Trì nhìn nàng không chớp mắt, sau đó phát ra tiếng cười trầm thấp.

Giang Oản Oản cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nàng tức giận xoay người sang chỗ khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!