Chương 37: Tinh xe của Đại sư

Thẩm Hiên kiểm tra định vị tinh xe trên tay, biết Lục Vinh sắp đến, không nhịn được cong cong khoé miệng.

Huống Ly liếc mắt nhìn Thẩm Hiên, khẽ hừ một tiếng: "Nhìn ngươi vui vẻ như vậy, là bạn lữ đến phải không?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Ân, hắn đến.".

Huống Ly không vui nói: "Không tiền đồ, gả cho người khác làm vợ, lại còn cao hứng như thế.".

Thẩm Hiên không cho là đúng mà đáp: "A Vinh hắn đối với ta rất tốt.".

Huống Ly ngắm hệ thống định vị trên tay Thẩm Hiên: "Tinh xe của hắn là Mặc Phong a!".

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy!".

"Cái xe này tính năng kém muốn chết, thế mà còn chưa bị đào thải! Thực là nực cười." Huống Ly khinh thường nói.

Thẩm Hiên đảo mắt: "Tinh xe này dùng cũng tốt mà.".

"Đúng là chưa từng va chạm xã hội, một chiếc xe nát như vậy mà ngươi cũng xem là đồ tốt!" Huống Ly ghét bỏ nói."Mặc Phong kỹ thuật rất lạc hậu, bất quá giá bán cũng tiện nghi, vẫn có thể đáp ứng được nhu cầu của một số tên quỷ nghèo.".

Thẩm Hiên nhíu mày, thầm nghĩ: Mình đây chính là quỷ nghèo mà Đại sư nói a.

Huống Ly ngẩng cao đầu, hào phóng mở miệng: "Như vậy cũng tốt, trong kho hàng của ta có rất nhiều tinh xe vứt đi, ngươi cứ đến đó chọn một chiếc.".

Thẩm Hiên kinh ngạc: "Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy được?".

Huống Ly: "Nếu ngươi cảm thấy ngượng, bảo thân mật của ngươi làm thêm ít món điểm tâm ngọt mang đến đây, gần đây trời có chút nóng, kem ly gì gì đó cũng không tồi.".

Huống Ly dừng một chút, có chút kỳ quái hỏi: "Bạn lữ ngươi không nỡ bỏ tiền mua xe, nhưng lại rất chịu chi tiền mua nguyên liệu nấu ăn sao?".

Thẩm Hiên nghe vậy sửng sốt: "Hắn mới đổ được một khối ngọc thạch không tệ, kiếm được ít lời, lúc hắn mua tinh xe, chúng ta còn rất nghèo, có thể mua được xe đã là tốt rồi, hắn cũng không chú trọng chuyện này.".

"Tiểu tử Lục Vinh kia, tựa hồ rất may mắn a!" Huống Ly nói.

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy!".

Huống Ly quét mắt nhìn Thẩm Hiên: "Cũng tới giờ rồi, ngươi về cùng hắn đi.".

Thẩm Hiên gật đầu: "Cảm ơn Đại sư, vậy ta tan tầm đây.".................

Lục Vinh thấy Thẩm Hiên đi ra, có chút bất ngờ: "Hôm nay Đại sư không giữ ngươi lại làm việc tăng ca à? Lão già đó cũng có lúc dễ chịu như vầy sao?.".

Thẩm Hiên cười cười: "Không đâu, có thể là bởi vì ngươi mặt mũi lớn, Đại sư chú ý thấy ngươi đã tới rồi, nên liền để ta về trước.".

Lục Vinh kinh ngạc: "Thật thế à? Mặt mũi của ta lớn như vậy sao?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Ngươi làm đồ ăn Đại sư rất thích, mỗi lần đều ăn sạch.".

Lục Vinh cười cười: "Là do đồ ăn của thế giới này quá khó nuốt.".

Đầu bếp ở thế giới này nếu muốn luyện tập thì cần phải tiêu hao một lượng lớn nguyên liệu quý giá, bởi vì nguyên liệu nấu ăn rất đắt giá, muốn bồi dưỡng ra một đầu bếp tốt là điều cực kỳ khó.

Thẩm Hiên gật đầu: "Đương nhiên, tay nghề của ngươi rất tốt, mặc dù mỗi lần Đại sư ăn cơm đều trưng ra đúng một bản mặt, nhưng ta nhìn ra được ổng rất thích ăn cơm ngươi làm.".

Lục Vinh bĩu môi, thầm nói: Đại sư thật giống một tên muộn tao a.

"Đại sư nói muốn cho ta một chiếc xe.".

"Xe gì thế?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!