Trung tâm nghiên cứu phát minh tinh xe Phi Vân.
"Đại sư, tất cả bài thi đều ở đây." Minh Hà nói.
Huống Ly nghiêm mặt, gật đầu: "Ta biết rồi.".
Huống Ly tiện tay lật mấy bài, bất mãn nói: "Rác, rác... Một đám toàn là rác! Nhân tài quả nhiên là quá ít, ngu xuẩn thì lại rất nhiều.".
Minh Hà: "...".
Minh Hà nhìn sắc mặt đầy ghét bỏ của Huống Ly, trong lòng bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Yêu cầu của Đại sư luôn rất cao, có lẽ lần này người dự thi không có ai được Đại sư nhìn vào mắt.
Huống Ly cấp tốc xem qua một lần tất cả các bài thi, lộ vẻ không vui: "Trong này tại sao không có bài giải của Thẩm Hiên?".
Minh Hà sửng sốt một chút, con ngươi loé lên mấy phần kinh ngạc.
"Đại sư, tại sao ngươi lại hỏi đến hắn?" Minh Hà khó hiểu.
Huống Ly quét mắt nhìn Minh Hà, không kiên nhẫn nói: "Có vấn đề gì à? Chẳng phải trong số những người dự thi có một người tên Thẩm Hiên sao?." Hình ảnh quá trình dự thi đều được truyền đến nơi của Huống Ly, Huống Ly ngẫu nhiên thấy được bài thi của Thẩm Hiên, đối với Thẩm Hiên thập phần xem trọng.
"Bài giải của Thẩm Hiên đã bị Lam Miểu rút đi rồi." Minh Hà do dự một chút nói.
Huống Ly bất mãn: "Thứ hỗn trướng! Vô duyên vô cớ sao lại rút đi bài thi của Thẩm Hiên chứ?".
"Đại sư, ngài đừng nóng giận, nghe nói Thẩm Hiên này nhân phẩm không tốt, thích đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác, hắn còn cướp đi lão công (Edt: chồng) của muội muội hắn, cho nên... Lam Miểu hắn...".
Huống Ly tức giận: "Cuộc thi lần này là công bằng, công chính, công khai, cho dù nhân phẩm hắn không tốt, chỉ cần trong cuộc thi hắn không gian lận, thì không được tước đoạt quyền lợi của hắn, ngươi đến chỗ Lam Miểu lấy lại bài thi đó cho ta, sau đó bảo hắn cút xéo. Ta không cần loại trợ thủ tự tiện chủ trương như vậy.".
"Bài thi đó..." Minh Hà lòng lo sợ, bài thi của Thẩm Hiên đã bị Lam Miểu đã rút đi từ lâu, cũng không biết có bị tiêu huỷ rồi hay chưa.
Huống Ly bất mãn vỗ bàn: "Không lấy về được thì ngươi cũng cút cho ta, xem việc tốt ngươi làm đi, bây giờ bài thi cũng có thể ném bỏ.".
Minh Hà: "...".
Minh Hà nhíu nhíu mày, thế nào cũng không nghĩ đến chuyện Đại sư cư nhiên sẽ hứng thú với bài thi của Thẩm Hiên.
Huống Ly thấy Minh Hà đứng bất động, nhất thời đánh mạnh vào không khí: "Còn không mau đi.".
Minh Hà sửng sốt: "Vâng vâng vâng, Đại sư ngài đừng nóng giận, ta lập tức đi ngay.".................
Lam Miểu thấy Minh Hà tìm đến, treo trên mặt nụ cười xán lạn, nhưng khi nghe được yêu cầu của Minh Hà, hắn không khỏi ngơ ngác biến sắc.
"Đại sư muốn đuổi việc ta?" Lam Miểu không dám tin hỏi.
Minh Hà gật đầu: "Đúng vậy!".
Lam Miểu kích động: "Tại sao có thể như vậy? Ta đã làm sai điều gì?".
Minh Hà cau mày, bất đắc dĩ nói: "Đang yên đang lành, ngươi tính toán một người trẻ tuổi làm cái gì, cần gì phải rút đi bài thi của hắn.".
Minh Hà cảm thấy Lam Miểu cũng thật là xui xẻo, nếu hắn rút đi bài thi của một người bình thường, e rằng đã không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng, Thẩm Hiên lại cố tình lọt vào mắt của Đại sư.
Lam Miểu không cam tâm: "Vì một tên nhân cách rác rưởi như thế mà Đại sư muốn đuổi việc ta?".
Minh Hà thở dài: "Ý của Đại sư chính là vậy.".
Lam Miểu kích động: "Ta muốn gặp Đại sư.".
Lam Miểu nắm chặt nắm đấm, lòng lo lắng vạn phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!