"Khụ...! Nếu được thì uống ở đây luôn đi."
Nói xong ông đứng dậy, đến tủ quần áo lấy ra một chai rượu.
Lộ Nguyên Hầu quái quái nhìn ông.
Mạc Thanh sờ mũi cười cười.
Không phải tự nhiên hắn có biểu tình này, đơn giản là vì chai rượu Mạc Thanh lôi ra chính là cái loại rượu lần trước hắn uống, rồi khiến hắn xảy ra chuyện kia.
"Dù sao cũng là thử nghiệm, nên bắt đầu từ chỗ nào thì tiếp tục từ chỗ đó."
Mạc Thanh giải thích rất chi là lang băm.
"Lần này không có "canh giải rượu"."
Lộ Nguyên Hầu lại cười cười.
Mạc Thanh trong lòng thầm mắng hắn không đứng đắn.
Cho dù giờ có "canh giải rượu" kia thì ông cũng không cho hắn dùng.
"Được rồi.
Lần trước ngài uống ba ly phải không? Lần này cũng uống ba ly đi."
Mạc Thanh lấy ra ba cái ly, rót rượu vào, đặt trước mặt hắn rồi đem chai rượu tính đi cất.
"Khoan, từ từ cất.
Lỡ ba ly không say thì nên thử tiếp đúng không?"
Lộ Nguyên Hầu khó được cười như một con sói giảo hoạt nhìn chai rượu trên tay ông, mà trong miệng ông được xem là bảo bối uống cũng không dám.
Mí mắt Mạc Thanh giật giật, trong lòng có dự cảm chẳng lành, trước khi đặt chai rượu xuống bàn còn không quên lắc nó thử còn nhiều hay ít.
Hạ Mễ Thụy lại không biết sóng ngầm giữa hai người, được Lộ Nguyên Hầu đưa cho Mạc Thanh thì muốn tròn mắt nhìn hắn.
"Y a..."
Nó thấy hắn cầm cái ly rượu lên uống thì vớt tay tới.
"Cái này ngươi không uống được."
Hắn vừa nói vừa nốc cạn ba cái ly trong nháy mắt.
Dù sao cũng là uống, tốn thời gian nhâm nhi để làm cái gì.
Mạc Thanh lại hận sắt không thành thép nhìn hắn không chút thưởng thức mà uống rượu như vậy.
Uống xong ba ly Lộ Nguyên Hầu ngã lưng vào ghế sofa, tùy ý nhắm mắt.
"Cảm thấy thế nào?"
Mạc Thanh hứng thú hỏi.
"Rượu này thấm chậm, đợi một chút."
Giọng hắn có chút trầm hơn bình thường, nghe đặc biệt từ tính, gợi cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!