Editor: Minh An
Beta: Cún
Trên đường Hứa Ham thấy nó ăn gà, sợ con này sẽ ăn trộm gà nhà mình. Tuy gà nhà mình vẫn còn choai choai, nhưng nuôi đến khi béo tốt mập mạp, có lẽ con vật nhỏ này sẽ thích.
Cho nên Hứa Hàm định đuổi nó đi.
Kết quả hung dữ với nó nó nghe không hiểu, làm bộ muốn đánh nó, nó lại không sợ, quan sát một lúc rồi nó không coi ai ra gì vào sân nhà cô.
Hứa Hàm bị làm lơ: "….."
Hứa Hàm bất đắc dĩ đành phải để nó ngây người ở chỗ này trước rồi tìm bà nội Kiều kiến thức rộng rãi hỏi bà xem nên xử lý như thế nào.
Bận rộn một ngày, Hứa Hàm cũng mệt mỏi, cô rửa sạch thị Tây Hồng nhỏ của nhà mình rồi ngồi ở ghế nghỉ ngơi một lúc, thuận tay ném hai quả cho con vật kia.
Bà nội Kiều dỗ Khẩu Khẩu xong đi ra, thấy con vật nhỏ kia rõ ràng sửng sốt: "Làm thế nào nhà chúng ta lại có chồn?"
Chồn?!
Hóa ra thứ này chính là chồn, Hứa Hàm lại liếc nhìn nó một cái. Con vật nhỏ này chính là ăn quả cô ném cho nó đến ngon, thậm chí còn ngon hơn so với gà nó vừa ăn.
Rau dưa trái cây nhà cô cả người và cả động vật đều thích ăn, Hứa Hàm thấy nhiều cũng không bất ngờ.
"Trên đường đi cháu thấy nó, không biết vì sao nó theo cháu về nhà, đuổi đi cũng không đi, chẳng lẽ cháu lớn lên giống chủ nhân của nó?"
"Con này hẳn là chồn hoang," bà nội Kiều nói, "Nhưng bà cũng nhiều năm chưa thấy nó. Trước kia trong thôn nhiều chồn tới đây trộm gà, hiện tại cũng không còn."
Hứa Hàm vừa nghe nói nó ăn trộm gà liền nóng nảy: "Vậy làm thế nào bây giờ bà?"
"Trước kia các cụ thường nói "Hoàng Đại Tiên" tới nhà là chuyện tốt, nếu nó không trộm gà nhà mình, đầu tiên cứ kệ nó đi."
"……" Cho nên theo truyền thuyết đây là điều tốt?
A…
Nhưng nếu bà nội Kiều nói vậy, cô cũng không có biện pháp, không đuổi được nó đi, cũng không hạ thủ đánh nó được, đành ngày thường cho nó một ít đồ ăn. Hy vọng nó có thể đại phát từ bi không theo dõi gà nhà mình.
Ngày hôm sau cửa hàng xe đạp điện đem xe của cô đến nhà, Hứa Hàm tìm một bác gái trong thôn biết đi xe đạp điện dạy một chút, dễ dàng học được.
Lần trước Hứa Hàm nhờ dì Lý giúp cô mua ba bó cây trúc cũng đã chém xong đưa đến đây. Người đưa chính là một chàng trai còn trẻ tuổi.
"Tổng cộng 128.5, chỗ tiền lẻ không đưa cũng được." Chàng trai gãi gãi cổ nói, không dám đưa mắt nhìn Hứa Hàm.
"Cảm ơn nha," Hứa Hàm đem tiền đưa cho chàng trai, nói, "Làm phiền anh rồi, tiểu soái ca."
Thật ra Hứa Hàm nói câu này cũng không có ý trêu chọc tiểu soái ca, đại khái cũng như muốn khen một đứa trẻ, nhưng anh vừa nghe thì làn da ngăm đen lại lập tức đỏ hồng.
"Không, không cần cảm ơn," anh nhận tiền, nắm chặt tiền trong tay, mơ mơ hồ hồ nói, "À, tôi đi trước."
"Được."
Sau đó, Hứa Hàm thấy anh cùng tay cùng chân đi ra ngoài…
Anh vừa đi tới cửa vừa vặn gặp phải bà nội Kiều đang đẩy Khẩu Khẩu phơi nắng tản bộ bên ngoài về, bên người còn mang theo con chồn lừa ăn lừa uống đã nhiều ngày ở nhà Hứa Hàm.
Anh nhìn thấy chồn, đầu tiên là hoảng sợ, sau thấy nó không sợ người liền ngoài ý muốn kinh hỉ hỏi: "Đây là Hoàng Đại Tiên sao?"
Bà nội Kiều cười nói: "Đúng vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!