Editor: Minh An
Beta: Cún
Hôm sau.
Khẩu Khẩu vừa tỉnh đã đòi ngồi vào xe tập đi. Nó ngồi vào xe bắt đầu tiếp tục cuộc phá hỏng hoa cỏ trong sân. Vốn dĩ trong sân có gà ngỗng đang ăn lá cải nhưng chúng đều bị Khẩu Khẩu đuổi chạy quanh vòng vòng. Kiều Vãn Tình đành phải bê nó cùng xe tập đi vào trong phòng.
Không gian trong phòng nhỏ hơn ngoài sân nhiều, Khẩu Khẩu ngay lập tức không cao hứng. Nhưng bậc cửa cao tới 20 centimet nên Khẩu Khẩu không chạy xe ra được, nó đứng cửa sốt ruột nghĩ làm sao mới có thể thoát ra ngoài được.
"Ma —— ma." Thằng nhóc chạy qua kéo kéo góc áo Kiều Vãn Tình, muốn cô nhấc nó ra ngoài chạy.
Kiều Vãn Tình đang cho nó ăn, duỗi tay sờ sờ đầu cậu nhóc, nói: "Bảo bối ngoan, ăn xong mẹ cho ra ngoài chơi."
"A, a." Khẩu Khẩu mặc kệ cô nói, sốt ruột chỉ ra ngoài, tỏ vẻ muốn ra chơi.
Kiều Vãn Tình thừa dịp thằng nhóc há miệng ra múc một thìa cháo cà rốt bí đỏ cho vào trong miệng nó.
Khẩu Khẩu ăn một thìa cháo cà rốt mình ghét ngay lập tức ngậm miệng lại. Cậu nhóc tủi thân nhìn mẹ mình, do dự hai giây liền nhổ cháo trong miệng ra.
May là mỗi lần Kiều Vãn Tình cho nó ăn sẽ đeo yếm cho nó. Kiều Vãn Tình dùng tay hứng chỗ cháo thằng nhóc nhổ vào yếm, sau đó dùng khăn giấy lau miệng cho Khẩu Khẩu, xụ mặt nói: "Không ăn ngoan là mẹ giận đó!"
Khẩu Khẩu nhìn cô mỉm cười, khuôn mặt vô cùng trong sáng, ngây thơ vô (số) tội.
Kiều Vãn Tình không thèm để ý nó đang làm nũng: "Làm nũng cũng vô dụng thôi. Con mà nhổ ra nữa là mẹ không cho con ngồi xe tập đi nữa đâu."
Tuy rằng hiện tại Khẩu Khẩu chưa biết dùng lời nói để biểu đạt ý nghĩ của mình nhưng nó đã hiểu Kiều Vãn Tình nói gì. Nghe vậy thằng nhóc bĩu môi.
Kiều Vãn Tình vừa đấm vừa xoa, hôn hôn cái trán của Khẩu Khẩu sau đó xúc thêm một thìa cháo nữa, nói: "Nào, há miệng ra cho mẹ xem miệng Khẩu Khẩu nào. Ô miệng Khẩu Khẩu lớn hơn cả của mẹ nè. A."
Khẩu Khẩu rất thích được người ta khen "lớn". Kiều Vãn Tình khen miệng Khẩu Khẩu lớn nó liền há to miệng. Đôi khi ăn phải món cháo cà rốt mà cậu nhóc ghét cay ghét đắng, chỉ cần khen miệng nó lớn là nó cười tủm tỉm ăn hết.
Nhưng chỉ thỉnh thoảng mới được vậy thôi, khen nhiều không có tác dụng.
Lúc Cố Yến Khanh đi vào trong sân thấy thằng con của mình đang tủi thân được mẹ khen miệng lớn liền vui vui vẻ vẻ há miệng ăn cháo, hoàn toàn quên mình đang tủi thân. Anh không nhịn được muốn cười.
Đúng là thằng nhóc ngốc nhà mình.
"Ba —— ba."
Thấy anh đi vào, Khẩu Khẩu hưng phấn kêu lên. Mới chỉ ở với Cố Yến Khanh có hai ngày thôi mà thằng nhóc Khẩu Khẩu vốn dĩ chỉ biết nói "Ba ba ba ba" này đã bị một người tâm cơ nào đó dạy gọi "ba ba". Chẳng qua nó còn nói chưa được chuẩn lắm, chỉ nói đúng âm đầu.
Ngược lại nó lại kêu "Ma ma" thuận miệng hơn trước kia nhiều. Ngày trước dạy thế nào nó cũng không nói được hai chữ này, bây giờ gọi "Ma ma" còn rõ hơn gọi "Ba ba" cơ.
Nhìn thấy ba mình đến, Khẩu Khẩu chợt hưng phấn hẳn lên. Cố Yến Khanh khom lưng muốn bế cậu. Nhưng chỉ được vài giây nó đã nhoài người xuống. Rõ ràng so với việc được ba ba bế thì cậu nhóc thích ngồi xe tập đi hơn.
Cố tổng không hiểu sao bị thất sủng thả thằng nhóc vào trong xe tập đi, nói: "Chơi xe tập đi vui như thế hả?"
Khẩu Khẩu ngồi lại vào trong xe vui vẻ chỉ ra bên ngoài, giọng nhỏ non nớt kêu "Ưm, ưm" với Cố Yến Khanh. Thằng nhóc tỏ ý muốn ra ngoài chơi.
A, lại còn biết làm nũng đòi chơi?
Kiều Vãn Tình nói: "Không cho đi ra ngoài, ăn trước đã."
Cố Yến Khanh nghe vậy liền nhẹ nhàng ngồi xổm xuống gõ nhẹ vào trán thằng nhóc, nói: "Mẹ con không cho đi ra ngoài. Bảo bối ăn cơm trước đi, ăn xong rồi ba ba mang con đi chơi nha."
Khẩu Khẩu thấy làm nũng với ba ba cũng chẳng có tác dụng gì mới ý thức được địa vị của mẹ mình trong nhà. Nên thằng nhóc vô cùng thức thời ăn trước.
Cố Yến Khanh nhận lấy cái bát từ trong tay Kiều Vãn Tình cho Khẩu Khẩu ăn, nói với Kiều Vãn Tình: "Hay hôm nay mang Khẩu Khẩu ra ngoài chơi đi, tôi thấy nó rất thích đi chơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!