Editor: Minh An
Beta: Cún
Thằng nhóc này chưa hiểu tạm biệt là như thế nào. Nó khóc hoàn toàn là do mới tỉnh lại được Cố Yến Khanh ôm trong chốc lát còn chưa có thỏa mãn. Bây giờ Cố Yến Khanh rời đi nên trong lòng nó không vui.
Nó còn muốn Cố Yến Khanh ôm ôm thêm lúc nữa.
Cho nên khi Cố Yến Khanh biến mất trước mắt nó, nó mới cảm thấy tủi thân, khóc ra thành tiếng.
Cố Yến Khanh nghe thấy tiếng khóc, vội mở cửa ra. Khẩu Khẩu thấy anh, đôi mắt còn vương nước mắt nhưng lập tức nín khóc mỉm cười. Nó giơ hai tay nhỏ ra muốn được ôm ôm.
"Bảo bảo ngoan, ba ba không đi." Cố Yến Khanh ôm nó vào trong ngực, Khẩu Khẩu lập tức vùi đầu vào vai anh.
Từ trước đến nay Cố Yến Khanh chưa từng nói "ba ba" trước mặt Khẩu Khẩu. Đầu tiên là anh sợ Kiều Vãn Tình không cao hứng, tiếp đó là anh cũng cảm thấy mình chưa xứng với chức ba này nên thẹn không dám nói.
Nhưng hôm nay anh nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Khẩu Khẩu mới ý thức được địa vị của mình khác với người khác trong lòng Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu dính anh, đối với anh có tình cảm trời sinh của người thân dành cho nhau. Bởi vì không được anh ôm nó sẽ không cao hứng, bởi vì anh rời đi nó sẽ khóc.
Khẩu Khẩu lặp lại lời anh, kêu "ba ba ba ba" mấy tiếng.
Trái tim Cố tổng mềm ra.
Kiều Vãn Tình nhìn Khẩu Khẩu ủy ủy khuất khuất dựa vào trong lòng ngực Cố Yến Khanh đã chán không thèm chửi thầm thằng nhóc ăn cây táo rào cây sung này nữa rồi.
Rõ ràng lâu lâu nó mới gặp Cố Yến Khanh một lần, tuy rằng Cố Yến Khanh đối xử với nó tốt thật đấy, cũng bế qua nó, nhưng chả phải mấy đứa nhỏ đều có bệnh hay quên sao? Chỉ cần vài ngày không gặp nó là nó trở mặt không nhận người luôn còn gì?
Thế nhưng dù Khẩu Khẩu không gặp Cố Yến Khanh trong thời gian dài đến nhường nào thì chỉ cần nghe thấy tiếng anh hoặc nhìn thấy hình bóng anh là nó sẽ vô cùng vui vẻ chơi với anh. Bây giờ đến cả việc Cố Yến Khanh rời đi nó cũng khóc. Quan hệ huyết thống thật sự kỳ diệu như vậy hả?
"Nín đi nào, ba không đi nữa."
Cố Yến Khanh bế Khẩu Khẩu rồi đóng cửa xe. Khẩu Khẩu đang luyến tiếc anh. Đừng nói là làm việc, đến cả đóng cửa công ty cũng được. Anh không thể chịu được việc thằng nhóc thối này tủi thân.
Kiều Vãn Tình nói: "Không sao đâu, anh bế nó một cái là được. Nó tủi thân chẳng qua là chưa được anh ôm đủ thôi. Công việc quan trọng hơn, mau đi đi."
Đúng là Cố Yến Khanh đang có việc quan trọng. Anh định mở một cuộc họp qua video. Cuộc họp này nói về hạng mục lớn mùa xuân này công ty anh thực hiện, không thể qua loa.
Nhưng nhìn Khẩu Khẩu đang bám chặt quần áo mình, bộ dáng sợ anh rời đi, Cố Yến Khanh lập tức cảm thấy mấy hạng mục kia chỉ như gió thoảng mây bay, không còn quan trọng nữa.
Nhưng rõ ràng ý của Kiều Vãn Tình là muốn anh lấy đại cục làm trọng, không cần quan tâm nữ nhi tình trường.
Khụ khụ. Cố Yến Khanh cảm thấy bốn chữ "công việc quan trọng" này thật dễ nghe nên quyết định thuận theo ý của Kiều Vãn Tình.
Hai người lại lăn lộn đi vào trong nhà. Cố Yến Khanh chơi với Khẩu Khẩu còn Kiều Vãn Tình cầm bình sữa đi pha sữa cho Khẩu Khẩu uống.
Khẩu Khẩu được Cố Yến Khanh chơi cùng một hồi lâu bắt đầu chán chán. Cậu nhóc quay đầu thấy Kiều Vãn Tình mang bình sữa đến, mắt nhỏ tức khắc sáng lên, "A a" đòi uống sữa.
Cố Yến Khanh duỗi tay muốn lấy bình sữa trong tay cô, Kiều Vãn Tình lại không đưa cho anh, nói: "Để tôi tới cho con uống sữa đi."
Cố Yến Khanh hiểu ý cô, đưa Khẩu Khẩu cho cô bế. Trong mắt Khẩu Khẩu chỉ có sữa nên ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Kiều Vãn Tình cầm bình sữa uống.
"Anh đi đi." Lúc Khẩu Khẩu đang say mê uống sữa thì Kiều Vãn Tình nói với anh.
Cố Yến Khanh có chút lưu luyến nhìn Khẩu Khẩu. Đáng tiếc trong mắt Khẩu Khẩu chỉ có sữa, không thèm cho anh một cái nhìn.
Cố tổng vô cùng ưu thương rời đi rồi.
Cho nên bảo bảo luyến tiếc hay gì đó, đều chỉ là plastic*.
*plastic: giả tạo á các nàng. Như chị em plastic – ngoài mặt nói cười xong lại đâm sau lưng nhau:v
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!