Editor: Minh An
Beta: Cún
"Thân thể của cậu hai cậu đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần nằm viện quan sát thêm hai ngày thôi là có thể xuất viện rồi."
Chủ nhiệm khoa Hoàng Khoa Vĩ nói với Kiều Vãn Tình.
Buồn bực suốt mấy ngày cuối cùng mới có thể nghe được một tin tức tốt. Kiều Vãn Tình hiếm lúc lộ ra nụ cười tươi, nói: "Lần này thật sự cảm ơn cậu đã giúp đỡ."
"Bạn học cũ, cảm ơn cái gì. À vụ án như nào rồi, có tiến triển gì chưa?"
Nói đến vấn đề này, ánh sáng trong mắt Kiều Vãn Tình tức khắc ảm đạm, thấp giọng nói: "Chưa có."
"Nếu không để tớ hỏi bạn tớ một chút, chú của cậu ấy có một chút quan hệ ở phương diện này. Tuy rằng không chắc chắn có thể cứu vãn được gì nhưng trước cứ thử xem xem."
Kiều Vãn Tình nghe vậy vừa vui mừng vừa cảm động: "Thế thì phiền cậu."
"Không phiền. Có tin tức gì tớ sẽ nói với cậu," Hoàng Khoa Vĩ đứng dậy nói, "Tớ đi làm việc đây. Ngày mai là ngày nghỉ của tớ, cậu có rảnh hay không? Chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm."
Kiều Vãn Tình gật đầu, lần này Hoàng Khoa Vĩ đã giúp cô rất nhiều, vừa vặn nhân cơ hội này mời anh ăn một bữa.
Cũng không biết mối quan hệ này của Hoàng Khoa Vĩ có tác dụng gì không.
Lần này là lần đầu tiên cô cảm nhận được, ở trước mặt của quyền lực thì sức mình vô cùng nhỏ bé, hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào. Dù cho có tức giận như nào, có nỗ lực như nào thì cũng không thể thay đổi được những thứ người có quyền lực định sẵn.
Mỗi ngày Kiều Vãn Tình đều vô cùng nóng lòng lên mạng tìm luật sư, vội đến xoay vòng vòng nhưng mọi thứ đều không có chuyển biến tốt hơn.
Tuy rằng vụ án vẫn phải trải qua một quá trình dài, nhưng hình phạt của bọn họ gần như đã được quyết định rồi.
Trong lúc nhất thời, Kiều Vãn Tình vô cùng tuyệt vọng.
Kiều Vãn Tình thật mong chờ tin tức từ bên Hoàng Khoa Vĩ.
Hôm sau, Kiều Vãn Tình đưa cơm tới bệnh viện như thường lệ. Nhìn thấy trong phòng bệnh có một chút đồ bổ nổi bật lên giữa đống trứng gà, trái cây.
Mấy ngày này có không ít họ hàng tới bệnh viện thăm bệnh. Người ở đây khi thăm bệnh thì sẽ mang trứng gà gà nhà mới đẻ tới, hoặc là tặng trái cây, hoặc cũng có thể cho lì xì. Nhưng gần như không ai đưa đồ bổ.
Mợ hai không ở trong phòng, chỉ có một mình cậu hai ở trong đó. Thấy cô đến, cậu hai nói: "Tình Tình tới rồi! Dạo này trời lạnh, cậu bảo mợ hai cháu mua đồ ăn bên ngoài, cháu không cần mang đồ ăn đến nữa đâu."
"Không sao đâu ạ, dù sao cháu cũng muốn đến thăm cậu," Kiều Vãn Tình đặt cơm trên đầu giường, lại nhìn áo khoác đang để trên ghế. Thoạt nhìn chiếc áo này không giống như của cậu hai, cô thuận miệng hỏi: "Sáng sớm như này có ai tới ạ?"
"Ai, cháu không biết hả? Tiểu Cố đó!"
Kiều Vãn Tình nghĩ lại một chút mới hiểu "Tiểu Cố" trong miệng cậu hai là ai.
Lần trước khi cô cùng cậu hai qua núi Tây xem đất thì cậu hai cô đã gặp qua Cố Yến Khanh.
Khẩu Khẩu lớn lên giống Cố Yến Khanh, có lẽ cậu hai cô cũng đoán ra được quan hệ của cô cùng Cố Yến Khanh. Chẳng qua cậu hai cô thấy quan hệ của cô và Cố Yến Khanh khá tốt nên không coi Cố Yến Khanh là người ngoài.
Kiều Vãn Tình ngẩn ra, đầu tiên nghĩ tới chính là vì sao Cố Yến Khanh đến đây?
"Anh ấy ở đâu ạ?"
"Nó ra ngoài nhận điện thoại. A, Tiểu Cố quay lại rồi nè!"
Cửa phòng bệnh bị mở ra, khuôn mặt anh tuấn của Cố Yến Khanh xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy cô, anh còn cười nhàn nhạt nữa: "Vãn Tình, em tới đây."
Kiều Vãn Tình: "……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!