Editor: Minh An
Beta: Cún
Khi Kiều Vãn Tình tới bệnh viện trên huyện thì cậu hai đã ngủ trên giường bệnh rồi.
"Mợ hai, thương thế của cậu hai như thế nào? Có nghiêm trọng lắm không ạ? Có cần phải tới bệnh viện trên thành phố không ạ?"
Đôi mắt mợ hai hồng hồng, hiển nhiên đã khóc một trận. Bà nói: "Trên đầu có vết thương tương đối nghiêm trọng. Bác sĩ nói não bị chấn động, bảo phải nằm viện điều trị một thời gian. Hơn nữa ông ấy gãy ba cái xương sườn, cẳng chân thì bị nứt xương."
Lại nghiêm trọng như vậy? Kiều Vãn Tình đưa Khẩu Khẩu cho bà nội Kiều bế, sau đó qua ôm mợ hai khóc đến đỏ cả mắt, áy náy nói: "Cháu xin lỗi mợ hai. Là cháu liên lụy cậu mợ."
"Không sao không sao," mợ hai cầm lấy tay cô, miễn cưỡng nhìn cô cười cười nói, "Là cậu hai của cháu xúc động, mà mấy người lái buôn kia cũng khinh người quá đáng."
Hôm nay lúc mợ hai của cô đang ở trong vườn hái rau, cậu hai mang rau lên xe để đó thì có hai người đàn ông một người phụ nữ đi tới.
Bọn họ nói mình là người trồng rau ở trên trấn trên. Bên vườn nhà Kiều Vãn Tình đã hoàn toàn đoạt hết các mối làm ăn nhà bọn họ, làm rau nhà bọn họ ế, do tức giận nên tới đây gây chuyện.
Hơn nữa đối phương vô cùng ác độc. Bọn họ đưa ra hai phương án giải quyết. Một là Kiều Vãn Tình không được cung cấp rau cho các tiệm cơm lớn nhỏ trên trấn trên nữa, cả bên Nông Gia Nhạc cũng không cho đi luôn. Nếu như vậy thì bọn họ cho phép cô được bán rau cho bên tiểu học Đông Dương.
Hai là hợp tác cùng bán rau với bọn họ. Bên nhà Kiều Vãn Tình phụ trách trồng rau, còn bọn họ sẽ tới lấy rau rồi mang đi bán.
Chỉ là giá thu mua ở bên này còn thấp hơn so với giá ban đầu bà chủ của Nông Gia Nhạc ra.
Rõ ràng là đối phương tới đây để gây chuyện. Tư thế này chính là cường ngạnh ép bức bên mấy người Kiều Vãn Tình. Không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Cậu hai của cô cũng là ghê gớm, cười bọn họ ảo tưởng. Kết quả đối phương không nói hai lời bắt đầu đập phá rau dưa nhà bọn họ. Cậu hai qua ngăn cản rồi bị bọn họ đánh.
May mắn Hoàng Đại Tiên mà Kiều Vãn Tình nuôi cũng hung dữ. Đánh rắm cũng thối. Sau khi thấy hỗn loạn thì chạy tới đó đánh đuổi mấy người kia đi.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Kiều Vãn Tình giận đến run người, mấy người điên khinh người quá đáng này!
Nhưng cô cũng biết tình huống hiện tại không thể tức giận mất bình tĩnh. Cô cố ép mình bĩnh tĩnh lại, hỏi: "Thế mấy người gây chuyện kia giờ sao ạ?"
"Bây giờ thì chưa biết. Cảnh sát vừa tới ghi chép lại sự việc, nhưng không biết tiếp theo sẽ bị xử lý như thế nào."
"Vậy là tốt rồi," Kiều Vãn Tình nắm tay mợ hai, "Bọn họ cố ý gây thương tích cho người khác, ỷ đông hiếp yếu, khẳng định sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng."
Mợ hai lau nước mắt: "Ai biết được hả cháu. Bọn họ cứ một mực chắc chắn là cậu hai của cháu ra tay trước, bọn họ là phòng vệ chính đáng. Lại thêm A Hoàng cũng cắn mấy người bọn họ nữa, thoạt nhìn vết thương trông rất nghiêm trọng, nếu làm không tốt có khi chúng ta còn phải bồi thường."
Hoàng Đại Tiên nhà bọn họ cũng không phải là hiền lành. Ngày thường nó ôn hòa lại rất dính người, nhưng nếu chọc giận nó, nó tức lên thì sẽ vô cùng đáng sợ. Hơn nữa nó động tác linh hoạt, sức chiến đấu vô cùng cao. Kiều Vãn Tình có thể tưởng tượng mấy người kia tuyệt đối không dễ chịu là bao.
Kiều Vãn Tình an ủi bà, nói: "Mợ hai yên tâm đi ạ. Bây giờ cậu hai bị thương nghiêm trọng như vậy. Cảnh sát cũng không thể tin mỗi lời nói của bên bọn họ là cậu hai ra tay đánh người trước. Hơn nữa cũng là bọn họ tìm tới cửa gây sự. Rau nhà chúng ta cũng bị bọn họ phá cho lung tung rối loạn rồi. Đó đều là chứng cứ. Mợ không cần lo lắng, cảnh sát sẽ trả lại công đạo cho chúng ta."
Mợ hai gật đầu: "Hy vọng là như vậy."
An ủi mợ hai xong, Kiều Vãn Tình lại đi an ủi bà nội Kiều vài câu. Sau đó cô đi tìm bác sĩ. Cô muốn đi hỏi thăm một chút về thương thế của cậu hai. Nếu rất nghiêm trọng thì sẽ chuyển đến một bệnh viện tốt hơn để điều trị. Nếu không mà để lại di chứng gì đó thì cô sẽ vô cùng tự trách.
Cậu hai là do chủ nhiệm chữa trị chính nên cô đi đến văn phòng của chủ nhiệm.
Kiều Vãn Tình gõ cửa. Lúc này vừa vặn chủ nhiệm lại không vội nên để cô vào. Ngoài dự kiến của Kiều Vãn Tình chính là vị chủ nhiệm này thật trẻ, hơn nữa rất soái. Anh mặc một cái áo blouse trắng, đeo một cái kính gọng vàng tăng thêm vài phần văn nhã, rất có phong phạm của bác sĩ hệ cấm dục trong tiểu thuyết ngôn tình.
Nhìn thấy cô, chủ nhiệm hơi hơi mỉm cười: "Kiều Vãn Tình, đã lâu không gặp."
"???" Tuy rằng thoạt nhìn bác sĩ này rất đẹp trai, nhưng trong ấn tượng của nguyên chủ thì cô không nhớ rõ người này là ai.
Là một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm.
"Nhìn biểu tình kia của cậu chắc là không nhớ rõ tớ rồi," Chủ nhiệm cũng không so đo, nói, "Cậu vào đây ngồi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!