Chương 32: Thổ lộ

Editor: Minh An

Beta: Cún

"Tôi không cần!" Kiều Vãn Tình không chút nghĩ ngợi từ chối.

"Tay cô cũng nứt hết rồi mà cô còn không cần?"

Cố Yến Khanh nhìn thoáng qua tay cô. Trên tay cô có một vết thương to, thoạt nhìn trông rất dữ tợn. Trước kia đôi tay cô trắng trắng nộn nộn, hiện tại thoạt nhìn trông vô cùng thô ráp.

Trước kia Kiều Vãn Tình cũng vô cùng cẩn thận, rửa rau hay hái rau gì đó đều sẽ mang găng tay thật dày, ngày thường cũng sẽ thoa kem dưỡng da tay, tận lực bảo dưỡng đôi tay của mình thật tốt, không để nó thô ráp giống như người làm nông bình thường.

Nhưng gần đây vì phải khai phá đất mới, quá bận rộn nên cô dần dần xem nhẹ điểm này. Hiện tại đang là mùa xuân tiết trời se lạnh, còn thường xuyên có sương. Kết quả chỉ với thời gian ngắn ngủi như vậy thôi đã làm đôi tay cô đông lạnh rồi nứt ra một vết thương thật to, ngày thường vết thương ấy đau lại ngứa, vô cùng khó chịu.

Nhưng cô lại nói: "Không cần đâu, ngày thường cũng không cần làm việc để tay nứt nẻ đâu, về sau tôi chú ý dưỡng tay nhiều hơn là được."

Đi thêm đôi găng tay nhỏ xinh vào thì làm việc sẽ không tiện đâu.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau thì nhân viên nhiệt tình của cửa hàng đã tìm được một đôi găng tay màu hồng nhạt xinh đẹp, ngón tay màu xám. Thoạt nhìn vô cùng làm rung động trái tim thiếu nữ nên Kiều Vãn Tình đã thích nó từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng đương nhiên cô sẽ không thể hiện ra ngoài.

Đồng thời, một nhân viên khác cũng cầm khăn quàng cổ màu trắng gạo lại đó, nói: "Tôi thấy vị tiểu thư này da trắng, hẳn là khăn quàng cổ này sẽ thích hợp với cô, cô có thể thử xem."

Kiều Vãn Tình nói: "Tôi không thử…… A."

Cố Yến Khanh tự nhiên nhận lấy chiếc khăn quàng cổ từ trong tay nhân viên cửa hàng, quàng lên cổ Kiều Vãn Tình. Chàng thẳng nam vô cùng thẳng thắn vòng vài vòng trên cổ cô rồi buộc lại một cái đằng trước.

Kiều Vãn Tình: "……"

Sao anh lại bá đạo như vậy?

Hai nhân viên cửa hàng nghẹn cười.

"Tôi giúp cô."

Cố Yến Khanh lại muốn duỗi tay bỏ tóc của cô ở bên trong khăn ra. Vừa rồi anh quàng giúp cô khăn quàng cổ đã đủ thân mật rồi, nếu tiếp nữa là thành ái muội đó! Kiều Vãn Tình có chút đỏ mặt lùi về phía sau một bước, tự lấy tóc của mình ra.

"Cái này để tôi đeo giúp cô hay cô tự làm?" Cố Yến Khanh lắc lư đôi găng tay.

Đương nhiên Kiều Vãn Tình chọn tự mình đeo vào rồi. Cô qua lấy đôi găng tay từ trong tay Cố Yến Khanh. Đôi găng tay mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, đeo trên tay ấm áp, cực kỳ thoải mái.

Tay đứt ruột xót. Cảm giác ấm áp này còn sưởi ấm luôn lòng cô.

Nhân viên cửa hàng còn đứng một bên thổi phồng: "Đây là khăn quàng cổ phiên bản giới hạn mới nhất của cửa hàng chúng tôi năm nay. Cả cửa hàng chúng tôi chỉ có một cái như vậy. Hai vị vận khí thật tốt, chạng vạng hôm nay chúng tôi mới nhập về đã mua được rồi. Nếu mai mà hai anh chị mới đến thì có lẽ sẽ không mua được nữa đâu!"

Một nhân viên cửa hàng còn lại khen: "Chị gái nhỏ da trắng xinh đẹp, vô cùng hợp với chiếc khăn quàng cổ này. Khăn quàng cổ của cửa hàng chúng em đều phải là người có khí chất mới mang được, chị gái nhỏ mang lên còn đẹp hơn so với người mẫu nha!"

Cố Yến Khanh lùi về sau hai bước nhìn thoáng qua, gật đầu nói: "Ừ, không tồi. Lấy cái này đi."

Kiều Vãn Tình: "……"

Phiên bản giới hạn hẳn là…… vô cùng quý nhỉ?

Chưa cần biết có phải là phiên bản giới hạn thật hay không nhưng đã nói như vậy rồi thì giá cả tuyệt đối là vô cùng xa xỉ.

Cố Yến Khanh trả tiền, người ta cũng không báo giá. Cố Yến Khanh trực tiếp mang đi, Kiều Vãn Tình cũng không ngu ngốc mà chạy đi hỏi hết bao nhiêu tiền.

…… Cho nên, mấy người có tiền đều thích tiêu sài lãng phí như thế này sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!