Editor: Minh An
Beta: Cún
Bà chủ của Nông Gia Nhạc làm theo biện pháp của Hứa Hàm, quả nhiên bán rau sống rất đắt hàng. Hơn nữa bà cũng kiếm được nhiều lời trong thời gian ngắn. Hứa Hàm thấy bà kiếm tiền vui vẻ liền bắt đầu bàn bạc lại giá cả với bà ấy.
Bà chủ Thái cho rằng giá cao nhất cô bán là giá thị trường, kết quả Hứa Hàm còn bán với giá cao hơn giá trị trường 2/5, dường như muốn kiếm lại số tiền đợt trước cô bị lỗ.
Cái giá này, đừng nói đến người keo kiệt như bà chủ Thái, kể cả khách hàng bình thường không keo kiệt cũng phải suy nghĩ một chút, trừ khi đụng phải loại người không thiếu tiền như Đàm Việt mà thôi.
Nhưng Hứa Hàm kiên quyết không chịu bớt một phân tiền nào. Bà chủ Thái thấy thế, vốn tưởng cô ấy lại giở trò cũ nên chờ Hứa Hàm gọi điện thoại lại nhượng bộ. Nhưng lần này Hứa Hàm lại không gọi điện thoại, sáng hôm sau cũng không đưa rau qua.
"Em gái à, cô như này cũng không phúc hậu đâu," Bà chủ Thái gọi điện thoại cho Hứa Hàm lên án, "Ở bên này tôi còn một đống khách hàng đang chờ ăn, cô như này tôi biết làm sao bây giờ?"
Hứa Hàm nhàn nhạt nói: "Bà chủ Thái, tôi đã nói rồi, vật quý nhờ hiếm. Rau như nhà tôi tôi tim tưởng bà tìm kiếm toàn bộ trấn trên cũng không tìm ra được hộ thứ hai giống nhà tôi. Tôi tin tưởng giá trị của chúng, càng tin tưởng với khoảng thời gian dài thì bà cũng sẽ nhận được lợi nhuận lớn. Bà xem làm như nào đi."
Bà chủ Thái trầm tư một lát, nhịn đau nói: "Có thể tăng thêm hai phần, nhưng bốn phần thì tôi làm sao có lãi được, chẳng phải hoàn toàn cho không cô à?"
"Bà chủ Thái, vậy là bà còn chưa hiểu ý của tôi rồi. Nếu bà gọi điện để mặc cả thì xin lỗi, tôi không tiếp tục tiếp điện thoại nữa. Bà suy xét rõ ràng rồi gọi lại cho tôi sau đi."
"Này này, đừng ngắt điện thoại."
"Vâng, bà nói đi ạ."
"Cô cứ từ từ." Bà chủ Thái nói, bên kia không tiếp tục có âm thanh, nhưng có tiếng phím bấm ồn ào. Hứa Hàm biết đối phương đang ngồi ấn máy tính tính toán giá cả nên kiên nhẫn chờ bà tính nửa ngày.
"Được rồi," Ngữ khí của bà chủ Thái đau như bị cắt một miếng thịt, "Thế chốt giá như cô vừa nói. Nhưng tôi muốn chỉ có cửa hàng nhà tôi được mua rau nhà cô để bán. Cô không thể bán cho người khác để người ta bán, chính cô cũng không được tự bán."
Hứa Hàm hơi trầm tư một chút, hiện tại khẳng định cô không thể tiếp tục bán cho nơi khác. Nếu thật sự bên Nông Gia Nhạc có thể bán rau cho cô thì cô đã kiếm được rất nhiều tiền rồi.
Nhưng Hứa Hàm tự để lại đường lui cho mình, chỉ nói bán cho bà rau sống.
Hai bên thỏa thuận thành công.
Có nguồn tiêu thụ là Nông Gia Nhạc, Hứa Hàm bán được rất nhiều rau. Nếu không có bên đó cô sẽ phải trơ mắt nhìn rau củ trái cây nhà mình chín nhưng không ăn được, vô cùng đau lòng, rốt cuộc cũng là thành quả lao động của mình.
Chỉ là đi giao rau cũng là một vấn đề lớn. Hiện tại mùa đông lạnh lẽo, trường học đã nghỉ, không có nhu cầu mua rau.
Nhưng ở bên Nông Gia Nhạc thì muốn lên đó cô phải đi xe đạp điện hơn nửa giờ. Kể cả có mặc ấm áp thì sáng tinh mơ đi đưa đồ ăn cũng cực kỳ lạnh.
Hơn nữa nhu cầu của bên Nông Gia Nhạc cũng khá lớn. Hứa Hàm đi hỏi trong thôn một vòng, ở trong thôn có hai chiếc xe ba bánh nhưng không thuê được. Thật ra cũng có thể thuê xe vận tải cỡ nhỏ nhưng giá cực kỳ cao.
Hứa Hàm yên lặng che ví tiền của mình. Nếu thuê xe vận tải thì đại bộ phận số tiền mỗi tháng cô thu được ở trường học bên kia đều chui vào túi quần của tài xế lái xe.
Hứa Hàm quyết định sẽ tiếp tục tự mình đi giao rau, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối để đảm bảo cho rau luôn tươi và ngon. Mỗi lần đi cô để đầy rau ở dưới chân xe và buộc vào đằng sau xe.
Kết quả chỉ mới đưa được một ngày, Hứa Hàm liền bị cảm. Buổi sáng chỉ hơi hơi đau họng, cô còn cho rằng mình bị nóng trong nên uống trà lạnh, đến buổi chiều mới thấy cả người đau nhức mới biết rằng mình đã bị cảm.
Hứa Hàm lo lắng mình đang cho Khẩu Khẩu bú nên không dám uống thuốc bậy, chờ buổi tối đưa rau trên trấn xong thì qua phòng khám khám một chút, thuận tiện mua thuốc để uống.
"Cháu như vậy có đi đưa được không?"
Buổi chiều, bà nội Kiều đi hái rau cùng Hứa Hàm, thấy cô vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh, lo lắng hỏi.
Hứa Hàm uống một ngụm nước trong bình giữ nhiệt, nói: "Chắc là không sao đâu ạ. Tối nay cháu đi đưa thêm một chuyến. Nếu ngày mai mà khó chịu hơn thì cháu thuê xe để họ đưa hộ mình mấy ngày. Sau đó thì mua cái xe ba bánh mới."
Bà nội Kiều chăm cô từ bé đến khi trưởng thành, trong lòng bà cũng đau lòng, gật đầu nói: "Nên mua xe ba bánh, chứ không tới tới lui lui như vậy cũng quá mệt mỏi."
Hứa Hàm cười: "Lái xe có gì mệt đâu, so với cháu thì nhiều người còn mệt hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!