Editor: Minh An
Beta: Cún
Buổi tối, Cố Yến Khanh về nhà thấy Cố phu nhân đang xem điện thoại ở phòng khách.
Vì hôm qua anh không trở về nên quan hệ mẹ con của anh và Cố phu nhân nháo đến xấu hổ. Anh không có hứng thú với vị Đàm tiểu thư đó nhưng Cố phu nhân nói vô cùng thích vị Đàm tiểu thư kia làm anh vô cùng đau đầu.
"Con về rồi à. Vừa vặn, con qua đây một chút, mẹ cho con xem cái này." Cố phu nhân thấy anh, mỉm cười đi ra đón anh, cứ như hôm qua hai người chưa từng cãi nhau.
"Cái gì ạ?" Cố Yến Khanh đưa quần áo trong tay giao cho quản gia rồi qua đó xem.
"Con xem đứa nhỏ này nè, vô cùng giống con hồi nhỏ!" Cố phu nhân đưa điện thoại màn hình cho anh xem. Bên trong chính là hình ảnh chụp từ sự kiện đứng đầu Weibo ngày hôm nay.
Cái ảnh kia vừa vặn chụp chính diện Khẩu Khẩu. Mấy người đăng video cũng chưa cho khuôn mặt của Kiều Vãn Tình và Khẩu Khẩu mosaic*, khuôn mặt nhỏ của con anh không hề báo trước mà hiện ra rõ nét.
*mosaic: làm mờ.
Cố Yến Khanh: "……"
"Chắc là trùng hợp ạ." Cố Yến Khanh chế nhạo nói, thuận tiện đưa mắt nhìn Cố phu nhân.
Tạm thời anh chưa muốn nói đến sự tồn tại của Khẩu Khẩu nói cho Cố phu nhân biết. Nếu bà biết mình có đứa cháu đang lưu lạc bên ngoài không biết sẽ tính toán làm điều gì.
Anh tôn trọng quyết định của Kiều Vãn Tình, để cô ấy nuôi dưỡng đứa nhỏ, tận lực giảm bớt phiền phức cho cô ấy.
"Đương nhiên mẹ biết cái này là trùng hợp, nhưng đứa nhỏ này thật sự không tồi, trông rất đáng yêu, nếu là cháu mẹ thì mẹ sẽ thật cao hứng."
Cố Yến Khanh biết Cố phu nhân đang thử mình, mặt không đổi sắc mà nói: "Nếu mẹ thích, con sẽ cho người đi điều tra một chút xem họ là ai rồi tìm mẹ của nó hỏi con cô ấy có thiếu một người ba cùng một người bà không."
Cố phu nhân: "….."
"Thằng bé này, con nói chuyện kiểu gì đấy?" Cố phu nhân thu hồi điện thoại, nói, "Con cũng từng này tuổi đầu rồi, thật sự không tính toán sinh cho mẹ một đứa cháu sao?"
"Mẹ không thích Uyên Uyên?"
"Thích có thích, nhưng rốt cuộc nó không phải đứa trẻ nhà chúng ta."
"Không sao đâu, trước khi nhà mình cũng có đứa trẻ, mẹ có thể ra đó nhìn nó cho đỡ thèm."
"….." Cố phu nhân bị Cố Yến Khanh làm cho tức đến hộc máu, "Làm sao, muốn con kết hôn rồi sinh con đẻ cái cũng khó như vậy ư? Hay là con… Kỳ thật không sinh được."
Bị nghi ngờ đến tôn nghiêm của một người đàn ông làm Cố Yến Khanh tức khắc đen mặt: "Mẹ đừng đoán bừa."
"Thế à? Mà ngày mai mẹ đã hẹn cô bé ở Đàm gia cùng nhau ăn cơm, nếu con lại tìm lý do vắng mặt thì từ sau đừng gọi bà già này là mẹ nữa."
Cố Yến Khanh nói: "Con định sáng mai về C thị, bên kia công việc còn rất nhiều, con đã rời đi bốn ngày, muốn quay về xử lý."
"Mẹ nói thế thôi, con tự xem mà làm đi." Nói rồi Cố phu nhân cầm lấy điện thoại của mình, "Chậc chậc chậc" đi lên lầu.
Cố Yến Khanh đau đầu đỡ lấy cái trán.
Anh cũng không còn trẻ nữa, lại là một người muốn kết hôn với người mà mình yêu, không muốn gượng ép nhân duyên. Những năm gần đây bên người anh cũng xuất hiện không ít các cô gái tốt, nhưng Cố tổng tâm như nước lặng, chẳng động lòng với ai, không tìm được một người phụ nữ lý tưởng để cùng nhau trải qua cả cuộc đời.
Hơn nữa tuổi càng lớn thì càng dửng dưng với chuyện này. Thậm chí anh còn nghĩ nếu không gặp được người thích hợp thì độc thân cả đời cũng là lựa chọn không tồi.
Dù sao cũng đã có cả con rồi.
Vị Đàm tiểu thư này trong ấn tượng của hắn là một vị cô nương thông minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!