Chương 15: Tạo ấn tượng tốt với nam chủ

Editor: Minh An

Beta: Cún

Cố gia.

Bảo mẫu bưng khay trà lên, trên khay là hai ly trà nóng hôi hổi. Khi sắp đến gần sô pha thì Vương Kiêu ngăn bà lại, bưng một ly trà từ khay lên, đưa cho người phụ nữ đang ngồi ung dung trên sô pha: "Phu nhân, mời dùng trà."

Người phụ nữ kia nhận lấy, không nói gì. Vương Kiêu lại bưng ly còn lại đưa cho cô gái ưu nhã bên cạnh: "Mời Đàm tiểu thư dùng trà."

Đàm tiểu thư nhận lấy, cười lễ phép với anh: "Cảm ơn."

"Cháu đã đến đây rồi, vậy Yến Khanh đâu?" Cố phu nhân uống một ngụm trà hỏi Vương Kiêu.

Vương Kiêu nói: "Tạm thời Cố tổng đang bận việc, khả năng không kịp trở về."

"Có việc? Việc gì? Nó không muốn dành thời gian về ăn cơm chiều với bác à?"

Vương Kiêu trầm mặc.

Cố phu nhân đè nén tức giận, nói: "Gọi điện thoại cho nó."

Vương Kiêu không dám cãi lời Cố phu nhân, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Yến Khanh.

Đàm tiểu thư buông chén trà xuống, cười nói: "Thật ra anh ấy không về cũng không sao bác ạ. Dù sao về sau cháu cũng ở trong nước, sớm muộn gì cũng gặp nhau. Cố tiên sinh đang bận thì cứ để anh ấy bận trước đi ạ."

"Cháu không biết đâu, hiện tại nó đang dời sản nghiệp sang C thị, khó có dịp trở về một chuyến."

"Thế ạ," Đàm tiểu thư chú ý lá trà trong chén, "Cố tiên sinh vẫn lợi hại như trong trí nhớ của cháu vậy, vô cùng thông minh, buôn bán cũng rất lợi hại."

Đuôi mày Cố phu nhân đầy ý cười. Cố phu nhân buông chén trà, nói: "Làm ăn giỏi thì được ích lợi gì, thành gia lập nghiệp cũng chỉ mới hoàn thành được một nửa. Cháu xem nó đấy, hôm qua bác dặn nó nay nhất định phải về ăn cơm chiều lại quên cả về, chắc là đi gặp đối tác bàn bạc làm ăn đấy."

Đàm tiểu thư cười ôn nhu: "Anh ấy vội bác cứ để anh ấy vội đi ạ. Làm ăn cũng vô cùng quan trọng, có cơ hội phải tranh thủ ngay. Bác cháu mình đã lâu chưa gặp nhau rồi, được trò chuyện cùng bác cháu rất vui đấy ạ!"

"Vẫn là cháu hiểu chuyện," Cố phu nhân thở dài nói, "Yến Khanh vẫn còn quá tùy hứng, giống ba nó, làm chuyện gì cũng không thương lượng với người khác."

"Thật ra cháu cũng không nghĩ cháu xuất ngoại nhiều năm như vậy thế mà khi trở về anh ấy vẫn độc thân. Cháu còn cho rằng một người được yêu thích như anh ấy đã kết hôn từ sớm rồi cơ."

"Được yêu thích là một chuyện nhưng nó lại không chịu tìm. Bác vỗn cũng không muốn nhúng tay vào hôn nhân của con cái, nó thích là được. Nhưng nó đã 30 tuổi rồi, phương diện này một chút chú ý cũng không có, bằng tuổi như nó bây giờ con của người ta chạy lon ton rồi, làm sao bác không vội được?"

Đàm tiểu thư khẽ cười: "Ai cũng như vậy bác ạ, bố mẹ cháu cũng gấp lắm, hận không thể tìm một người nào đó để cho cháu kết hôn ngay ấy."

Đàm tiểu thư nói chuyện không phải là cố tình mà là nói hùa theo, nhưng lại nói trúng vấn đề mà Cố phu nhân lo lắng nên dần dần lấy được ấn tượng tốt của bà với mình.

Bên này, Hứa Hàm chuyển phát nhanh hết đồ đạc xong thì trả phòng. Cố Yến Khanh vừa mới giúp đỡ cô, yêu cầu cô mời cơm cũng coi như hợp tình hợp lý nên Hứa Hàm không tiện từ chối.

Bọn họ đi tiệm cơm tên là "Lưu Hương Uyển". Tiệm cơm này ở X thị rất có danh tiếng, rất khó đặt chỗ. Nhưng do có sự tồn tại của Cố Yến Khanh nên việc lấy chỗ chắng có vấn đề gì, họ chỉ cần trực tiếp đi ăn là được.

Lúc đi, vốn dĩ Hứa Hàm muốn ngồi xe của Đường Nguyệt Nguyệt, nhưng ghế sau xe của Đường Nguyệt Nguyệt để nhiều đồ không ngồi được, mà Hứa Hàm phải bế đứa nhỏ lại không thể ngồi trước.

Hứa Hàm đành vứt hết mặt mũi lên xe của Cố Yến Khanh, cùng ngồi ghế sau mắt lớn trừng mắt nhỏ với tiểu nam chủ.

Cô muốn nhân cơ hội này tạo ấn tượng tốt với nam chủ.

Hứa Hàm không có tiết tháo cảm thấy điều này có thể thực hiện được!

Vì thế Hứa Hàm lộ ra một nụ cười vô cùng giả trân: "Rau củ nướng vừa nãy ăn có ngon không cháu?"

"Ăn ngon ạ," Cố Minh Uyên nặng nề gật gật đầu, liếm môi, tựa hồ như cảm nhận dư vị của món ấy, nâng khuôn mặt nhỏ nhìn Hứa Hàm, "Dì mua ở nơi nào vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!