Editor: Minh An
Beta: Cún
Cô vội đứng dậy, nghiêng tai nghe ngóng một chút, cảm giác động tĩnh không giống như phát ra từ cửa nhà cô, ít nhất không phải ở trong sân nhà mình nên cầm đèn pin ra ngoài xem.
Nghĩ nghĩ, Hứa Hàm lại nắm chặt cây gậy ở đầu giường.
Cô vừa mở cửa liền thấy có một thân ảnh, theo phản xạ có điều kiện vung gậy một cái, nhưng tay cô bị bắt lại, bên tai truyền đến thanh âm của Cố Yến Khanh: "Là tôi."
Ngọa tào sao lại không một gậy đập chết anh ta chứ!
Nhưng mà có Cố Yến Khanh, tức khắc Hứa Hàm có cảm giác an toàn, lần đầu tiên cảm thấy trong nhà có đàn ông thật an toàn.
Thanh âm ấy truyền đến từ vườn rau nhà cô, Cố Yến Khanh lấy đèn pin từ trong tay cô, nói: "Cô vào trước đi, tôi đi xem."
Hứa Hàm đang muốn nói để tôi cùng đi thì bên kia truyền đến tiếng thét chói tai, như có người kêu dưới chân có cái gì, quái vật, ánh sáng đèn pin chiếu loạn. Hứa Hàm và Cố Yến Khanh liếc nhau, Hứa Hàm ra phòng khách mở đèn ở sân lên.
Theo ánh đèn, bọn họ nhìn thấy hai thân ảnh chật vật từ vườn rau chạy ra. Từ vườn rau ra đường chỉ có một lối đi duy nhất là sân nhà cô nên Hứa Hàm nhanh chóng mở cửa sân, đợi sẵn ngoài đường.
Chỉ chốc lát sau người kia liền chạy tới, vừa vặn bị họ bắt được. Lại là đường thúc Kiều Tân Đức của Kiều Vãn Tình và vợ ông ta La Dương Tú.
La Dương Tú vẻ mặt hoảng sợ: "Nhà chúng mày nuôi cái gì đấy?"
Bà ta vừa dứt lời, Hứa Hàm nhìn đến Hoàng Đại Tiên từ phía sau họ đột nhiên chạy lại gần. La Dương Tú sợ tới mức hét lên một tiếng, Kiều Tân Đức cầm đồ vật trên tay định đánh nó đều bị nó linh hoạt tránh thoát.
Dưới ánh đèn, đôi mắt Hoàng Đại Tiên phiếm ánh sáng màu lục, thoạt nhìn làm người ta sợ hãi, mắt thấy nó bị Kiều Tân Đức chọc giận, đang định tấn công ông ta thì Hứa Hàm kêu: "A Hoàng, về đây."
Hoàng Đại Tiên nghe được thanh âm Hứa Hàm, ánh mắt bất thiện liếc nhìn Kiều Tân Đức một cái, nghe lời đi đến cọ cọ dưới chân Hứa Hàm.
"Ra là một con chồn, nhà chúng mày còn nuôi cả chồn!"
Trong không khí nhàn nhạt mùi thối khó có thể miêu tả, Hứa Hàm nói: "Làm sao, quốc gia có quy định không thể nuôi chồn đâu mà thím kinh ngạc như vậy."
La Dương Tú ngượng ngùng không nói chuyện.
Hứa Hàm nhìn hai người chưa hết hoảng sợ, cười nói: "Đêm khuya chú họ cùng thím đại giá quang lâm tới vườn rau nhà cháu ngắm trăng à?"
La Dương Tú mạnh miệng nói: "Bọn tao không ngủ được nên đến tản bộ không được à."
"Cái này thím có thể nói với cảnh sát nhân dân là nửa đêm không ngủ được nên tới đây nha."
Sắc mặt La Dương Tú biến đổi, đảo mắt nhìn đến Cố Yến Khanh đứng bên cạnh Hứa Hàm. Khí tràng trên người người đàn ông này rất mạnh, bà ta lại đuối lý, tức khắc không nói nên lời.
Hứa Hàm nhìn tới vật lúc nãy Kiều Tân Đức dùng để đuổi A Hoàng. Lại là một bình phun thuốc loại nhỏ giống nhà cô, cái này dùng để phá hư rau củ, nhưng mà nước tiểu của bạn nhỏ Khẩu Khẩu có hiệu quả chống sâu bệnh rất mạnh, cái này lại thành vô dụng.
"Chú họ và thím chuẩn bị cái này để làm chết hết rau nhà cháu à." Thanh âm Hứa Hàm rét lạnh, không thể tưởng tượng đối phương lại rải thuốc diệt cỏ trên vườn rau nhà họ.
"Sao có thể?" La Dương Tú trộm mắt nhìn Cố Yến Khanh không nói lời nào, thanh âm có điểm chột dạ, "Chỉ, chỉ là một chút thuốc diệt cỏ."
Thuốc diệt cỏ, đó là muốn rau củ nhà cô chết hết.
Khẳng định là đối phương còn chưa chết tâm với mảnh đất nhà cô nên nửa đêm mới lại đây rải thuốc diệt cỏ, thần không biết quỷ không hay độc chết hết rau nhà Kiều Vãn Tình. Dù sao mấy người Kiều Tân Đức và La Dương Tú nghĩ nếu không chiếm được mảnh đất này thì nhà Kiều Vãn Tình cũng đừng mong dùng được.
Kết quả không nghĩ nhà Hứa Hàm lại nuôi Hoàng Đại Tiên nên thất bại.
Hứa Hàm tức đến cười, thanh âm lại lạnh băng chưa từng có từ trước đến nay: "Thím không biết thuốc diệt cỏ có thể độc chết người à, nếu sáng mai cháu đi hái một chút rau thì cả nhà liền chết thẳng cẳng."
"Mày đừng dọa tao, nhà mày lại chẳng dùng, mới có mấy ngày đã đem bán rau rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!