Chương 8: Trong núi

Editor: Min

Ôn Nhiên nghe Tần Tử Ngạn kể thì thấy rất thú vị, liền nói: "Kĩ năng diễn xuất là thứ không phải cứ nóng vội mà được, từ từ em sẽ có cảm giác thôi."

"Đạo lý ấy em hiểu, nhưng thầy cũng nói em trời sinh đã không có năng khiếu diễn xuất." Tần Tử Ngạn không vui đáp, nhưng rồi ánh mắt lại sáng quắc nhìn Ôn Nhiên, "Tiền bối Ôn, kĩ năng diễn xuất thật sự có tồn tại cả nhân tố bẩm sinh thật ạ?"

"Nó còn liên quan phần lớn tới sự cố gắng về sau này nữa," Ôn Nhiên cười an ủi cậu nhóc, chẳng bao lâu sau, cậu cũng thấy bối rối, cảm thấy chính bản thân mình cũng không phải người có kĩ năng diễn xuất bẩm sinh, "Mặc dù anh là người có xuất thân chính quy, nhưng lúc mới ra mắt diễn xuất cũng cứng nhắc kinh khủng. Bộ phim truyền hình đầu tiên của anh đã trở thành lịch sử đen tối, bây giờ anti

-fan của anh còn thích lục lại bộ phim đó rồi phân tích từng cảnh từng cảnh một, công khai chỉ trích anh."

Thẩm Minh Xuyên vẫn luôn im lặng lái xe đột nhiên lại nói chen vào một câu: "Bộ phim em nói có phải là "Bế nguyệt tu hoa" không?"

"Hử?" Ôn Nhiên rất bất ngờ, "Anh cũng biết nó?"

Trước kia phạm vi công việc của Thẩm Minh Xuyên cũng không nằm trong giới giải trí, với hiểu biết của Ôn Nhiên về hắn, người này bình thường cho dù xem TV, cũng tuyệt đối sẽ không đi xem mấy bộ phìm truyền hình mà đối với hắn là thứ vô dụng không có giá trị.

Cho nên việc hắn cư nhiên có thể biết được bộ phim truyền hình đầu tiên của cậu, cái chuyện con cỏn này, lại khiến cho Ôn Nhiên vô cùng bất ngờ.

"Có xem qua." Thẩm Minh Xuyên đáp.

Còn xem qua!

Ôn Nhiên cực kì tò mò, nhưng vì Tần Tử Ngạn vẫn còn ở đây, hỏi nhiều không tốt, sẽ bị lộ mất, nhưng cậu tò mò muốn chết, cả đường đi đều suy nghĩ về chuyện này. Thẩm Minh Xuyên biết bộ phim gần đây cậu quay là gì thì cậu không ngạc nhiên, nhưng "Bế nguyệt tu hoa" là bộ phim từ những năm đầu tiên, còn là cái loại phim vô cùng nát, chuyện Thẩm Minh Xuyên xem qua cũng khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.

Đường lên núi lúc đầu vẫn còn tốt, đến đoạn sau thì bắt đầu xóc nảy, may mà chiếc xe việt dã này của Thẩm Minh Xuyên có hiệu suất rất tốt, tính của Thẩm Minh Xuyên lại thận trọng, rất kiên nhẫn, lái xe vô cùng vững vàng, Ôn Nhiên cũng vì thế mà không bị khó chịu quá nhiều.

Bọn họ phải mãi 4 giờ chiều mới tới nơi, cậu nghĩ chỗ mà cả đám Thẩm Minh Xuyên bôn ba tới hẳn là rất có ý nghĩa, nếu không phải là mỹ cảnh thì cũng phải là kỳ cảnh (*).

(*) Kỳ cảnh: cảnh sắc hiếm thấy, đặc sắc.

Nhưng dừng ở trước mắt cậu là một mảnh sân cũ kĩ, trước sân trồng vài loại rau rủ thưa thớt, ngoài ra có vài con gà con vịt chẳng hề sợ người, thậm chí còn có một cái giếng cổ, tạo một cảm giác như ở chốn thế ngoại đào nguyên.

Thậm chí Ôn Nhiên còn tưởng rằng bản thân đã đi lạc vào một phim trường cổ trang.

Nơi này, cùng với hai chữ du lịch một chút cũng không hề ăn khớp với nhau!

Tần Tử Ngạn thì trực tiếp hơn: "Ai, chú à không phải chú nói muốn dẫn cháu đi đánh dã chiến sao, nơi này thoạt nhìn hình như không thích hợp để làm chuyện như thế."

Ôn Nhiên: "..........."

"Hai người các cậu thu liễm chút đi, đừng có nói mấy lời dơ bẩn ấy trước mặt con tôi." Thẩm Minh Xuyên đỗ xe lại rồi nói.

Kỉ Thừa An vừa mở cửa xuống xe vừa nói: "Thôi đi, con cậu mới chỉ là cái bào thai thôi, oái, Tiểu Hắc."

Khi xe của bọn họ còn chưa dừng, một con chó thân thuần màu đen đã chạy từ trong biệt viện (1) ra, con chó ấy vốn tưởng người lạ tới cho đến khi nhìn thấy Kỉ Thừa An, nó hưng phấn chạy về phía y.

Tiểu Hắc nhìn thấy Kỉ Thừa An thì kích động đến độ sủa to mấy tiếng, cái đuôi nhỏ vẫy cứ như được lắp mô

-tơ điện, chồm lên dụi dụi vào người Kỉ Thừa An, mang theo cả móng vuốt đầy bùn cọ lên người y để lại toàn dấu chân.

"Ôi, tổ tông của tao, mày bình tĩnh đã nào, bình tĩnh đã nào." Tiểu Hắc rất to lớn, sức lực cũng không hề nhỏ. Kỉ Thừa An bị nó kabe – don trên cửa xe, hận không thể giơ hai tay đầu hàng, phỏng chừng là ngay cả tiểu tình nhân của y cũng chưa từng lớn mật đến như vậy đâu.

Mặt khác, ba người kia cũng đi từ trên xe xuống, Tiểu Hắc nhận ra Kỉ Thừa An, cũng nhận ra Thẩm Minh Xuyên. Thế nhưng khi nhìn thấy Thẩm Minh Xuyên, tuy rằng Tiểu Hắc có kích động, nhưng cũng chỉ dám phe phẩy cái đuôi rồi cọ cọ bên ống quần hắn mấy cái, chứ chẳng dám kabe – don hắn, lượn trước mặt hắn hai vòng rồi lại quay về quấy rầy Kỉ Thừa An.

Kỉ Thừa An vừa mới phủi được đống dấu chân trên quần áo mình xong, thấy vậy dở khóc dở cười: "Cậu nói xem con chó này sao lại khôn như vậy hả, còn rất biết nhìn người, nó biết ai không dễ chọc."

Thẩm Minh Xuyên châm chọc y: "Có lẽ là vì trên người cậu có mùi đồng loại của nó đấy."

Kỉ Thừa An cười mắng: "Cút!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!