Có Phiền Phiền ra bán manh, bầu không khí mới hòa hoãn trở lại.
Ông chú Thẩm khôi phục lại vẻ mặt, vỗ vỗ vào vai Thẩm Minh Xuyên, nhỏ giọng nói với hắn: "Hôm nay là sinh nhật lần thứ 85 của ông, ông cũng đã già thế rồi, coi như tích đức cho thằng bé con, cháu bớt cãi lại ông hai câu đi."
Thẩm Minh Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng tốt xấu gì cũng không nói nữa.
Bọn họ không mừng thọ cũng không tặng quà, nhưng ông nội Thẩm lại không thể không phát bao lì xì cho họ, Thẩm Minh Xuyên mặt không đổi sắc đi tới cầm ba cái bao lì xì, Ôn Nhiên cũng thấy tin phục hắn.
May mà địa vị của Thẩm Minh Xuyên cao, nếu không với kiểu này thì đã sớm bị mấy cái lời nói xấu của đám người kia dìm chết rồi.
Nhưng mà nói đi nói lại, Thẩm Minh Xuyên căn bản cũng không quan tâm người khác có nói mình như thế nào, cho tới bây giờ hắn đều là "nếu có bản lĩnh thì hãy đối đầu trực tiếp với tôi, còn không mấy người có chèn ép ở sau lưng nhiều hơn nữa, tôi cũng sẽ không dùng mắt mình nhìn tới mấy người, lãng phí ánh mắt".
Ôn Nhiên còn gánh nặng thần tượng không có cách nào có thể thản nhiên như vậy được, bởi thế nên Ôn Nhiên cực kì súng bài tác phong của Thẩm ba ba.
"Nào tới đây tới đây, mấy đứa ngồi đây uống trà." Chú hai tiếp đãi hai người ở phòng trong, để người phía sau còn tới chúc thọ ông nội Thẩm.
"Sảng khoái không?" Chờ tới khi chú hai đi ra ngoài rồi, trong phòng không còn người khác Thẩm Minh Xuyên mới hỏi Ôn Nhiên.
"Anh rất sảng khoái đúng không."
Ôn Nhiên và ông Thẩm không có thù hận gì, tuy nói là ông ấy nghĩ cậu chỉ là một con hát chẳng bao giờ được lên đài biểu diễn, nhưng cuối cùng cũng không đối đầu trực diện, lúc ấy tuy Ôn Nhiên rất tức giận rất uất ức, nhưng giờ cũng đã mấy năm trôi qua rồi, những cảm xúc ấy đã sớm phai nhạt.
Cậu không phải con người mang thù như vậy.
Huống chi ba mẹ Thẩm lại đối xử với cậu như con trai ruột, chỉ cần vậy là đủ rồi, ông Thẩm đối với cậu mà nói, tuy là ông nội, nhưng tiếp xúc không nhiều, rốt cuộc cũng chẳng khác nào một người đi ngang qua đường.
Thẩm Minh Xuyên thấp giọng cười nói: "Có thể giúp anh sảng khoái được thì chỉ có mình em thôi."
Mấy cái lời này thật là gian ác, Ôn Nhiên không kiềm chế được mà trong đầu dần hiện ra mấy cái hình ảnh không hợp với thiếu nhi cho lắm, tức khắc vành tai liền đỏ lên.
Thế nhưng, Ôn Nhiên bất đắc dĩ nói: "… Anh không nên nói mấy lời này trước mặt con, bây giờ thằng bé còn chưa biết nói, sau này mà biết nói rồi, con lại nói với người khác thì mất mặt chết mất."
Thẩm Minh Xuyên liếc mắt nhìn con trai ngốc nhà mình với khuôn mặt ngây ngô đang chơi với đống quà của ông nội Thẩm, trong miệng còn đang ê a chẳng biết là nói cái gì, hắn đáp: "Vậy lần tới anh sẽ nói sau lưng con."
"…." Cậu có thể trợn mắt được không?
Ôn Nhiên quyết định không thèm đếm xỉa đến những lời ấy của hắn, một tay cậu ôm Phiền Phiền, tay còn lại tiện với lấy bao lì xì mà Thẩm Minh Xuyên thuận tay đặt trên bàn trà, cậu phát hiện ra nó rất dày, vừa mở ra nhìn thấy một xấp Mao gia gia, cũng phải hơn mấy ngàn.
"Bao lì xì lớn quá anh à, chúng ta không tặng quà có được không." Nhận của ông ấy bao lì xì lớn như thế, lại không tặng quà, Ôn Nhiên cảm thấy rất ngại.
"Em yên tâm, anh đã nói với ba chuẩn bị rất nhiều quà rồi, không thiếu đâu." Thẩm Minh Xuyên và ông nội có thể không hợp nhau, nhưng chuyện lễ nghĩa thì không thể thiếu được, hàng năm hắn vẫn luôn nhờ ba mình chuyển một số qua tới bên này.
"À, vậy thì tốt rồi," Ôn Nhiên an lòng hơn đôi chút, cậu lại nhìn xấp tiền dày trong bao lì xì, "Đây rốt cuộc là bao nhiêu tiền hả anh?"
"Chắc là 8500 tiền mặt, tương ứng với số tuổi 85 của ông ấy."
"…. Vậy sao." Tuy rằng Ôn Nhiên cũng thuộc vào hàng "Người có tiền", nhưng khi được tặng một bao lì xì dày như vậy, cậu vẫn có chút nói không nên lời.
Sao không dứt khoát tặng luôn một tờ séc là được rồi.
"Những người thân thiết và cả họ hàng xa nhiều như vậy đoán chừng mỗi ngày đều sẽ mang tặng một bao lì xì dày như vậy đó, hơn nữa ông ấy nhận được quà biếu tuyệt đối là giá trị còn lớn hơn đống bao lì xì này nhiều.
Vậy cũng đúng.
Phiền Phiền để ý đến phong bao lì xì trên tay của Ôn Nhiên, nhóc con liền vứt đồ trên tay xuống muốn duỗi tay ra giật lấy liền bị Thẩm Minh Xuyên bế mất, Phiền Phiền không lấy được có chút khó chịu, mắt của nhóc con vẫn cứ nhìn theo động tác của ba nhỏ, nhưng lúc này Phiền Phiền lại rất ngoan, không khóc cũng không quấy, chỉ đáng thương nhìn cậu.
Ôn Nhiên nhanh chóng cất đống tiền lì xì lại vào bao rồi để sang bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Phiền Phiền như sắp muốn khóc đến nơi, cậu cười nói: "Con ngoan, cái kia không chơi được đâu."
Phiền Phiền nghe cũng không hiểu, miệng méo xệch tiếp tục nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!