Editor: Min
Giả bộ, quá sức giả bộ.
Ôn Nhiên đưa tay lấy bánh trên bàn ăn, cậu cũng phải đóng cho tròn cái vai "Chính cung" trước mặt y, xem Phương Sầm Thu này còn muốn làm trò gì.
Bánh trà này hẳn là được nướng rất tỉ mỉ, chẳng những có hình dạng tinh xảo, mà khi cắn vào vỏ bánh rất giòn còn nhân lại mềm, mùi hương của sữa tràn ngập khoang miệng, không hề kém các bữa tiệc trà sa hoa của nhà hàng cao cấp.
Từ lúc nào mà tay nghề của dì giúp việc tại Thẩm gia tốt như vậy, ngay cả điểm tâm cũng làm khéo léo thế này?
Đề tài của bọn họ vẫn đang tiếp tục.
Thẩm Minh Xuyên với tay qua lấy cho Ôn Nhiên một tách trà nóng, nói: "Anh bình thường rất bận bịu, không rảnh dẫn dắt em, đừng cãi nữa."
"Không sao cả, em cứ đi theo bên cạnh anh, xem anh xử lý công việc như thế nào là được mà, dù sao đều là ông chủ cả, em cứ vẽ cái gáo theo hình hồ lô (*) là ổn."
(*) Vẽ cái gáo theo hình hồ lô "
": Chỉ việc mô phỏng đơn giản.
"Như vậy thì cái gì cũng không học đến nơi đến chốn, hơn nữa còn liên quan đến nhiều đến bí mật thương nghiệp, chỉ có cha em mới có thể chỉ dạy cho em phải làm như thế nào, em đi theo cha mới có thể nhanh trưởng thành lên được."
"Ừm." Phương Sầm Thu ủy khuất cúi đầu, khó chịu muốn khóc (1).
Ôn Nhiên uống tách trà Thẩm Minh Xuyên rót cho mình rồi nhìn bộ dạng đáng thương của y, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Kỳ thật bản thân Phương Sầm Thu cũng không phải dạng khiến người khác ghét, lúc bình thường rất khéo nói, cũng rất biết cạnh để khiến người bên cạnh vui vẻ, các trưởng bối kể cả Thẩm Minh Xuyên đều rất cưng chiều y.
Cũng có lẽ là bị chiều đến sinh hư, mới khiến cho y không biết kiêng nể điều gì, còn ôm mộng tưởng với chồng người khác, Ôn Nhiên thật không dám gật bừa.
Dường như Thẩm Minh Xuyên ý thức được bản thân hơi quá đáng, còn nói: "Nếu em thật sự không hiểu vấn đề gì, có thể tới hỏi anh."
"Thật không?" Phương Sầm Thu nghe thấy thế thì ở ngay tại chỗ mà đầy máu sống lại, vẻ mặt vui sướng.
"Cha em nhiều lần đề nghị anh giúp em thật nhiều trong chuyện làm ăn, nếu điểm ấy mà cũng bận bịu không giúp, thì không hợp với đạo làm người."
Giờ khắc này Ôn Nhiên cảm thấy bản thân giống như một cái bóng đèn cực lớn, cậu cũng vô lực mà phun tào hai người này, nếu đây không phải tình yêu, cậu đem cái bàn ăn luôn đó.
Cậu thật sự không hiểu được mạch đóng trong não của Thẩm Minh Xuyên, đã có ý rồi, vậy liền kết giao xem, làm gì phải giả kết hôn thế này nữa, biến ánh trăng nhỏ của mình giống như người thứ ba xen vào, hắn không đau lòng sao.
Hay nguyên nhân là do tính lãnh đạm, sợ không thể mang đến hạnh phúc cho Phương Sầm Thu?
Chắc là, không đến mức Phật hệ như vậy đâu.......
Phương Sầm Thu không biết trong lòng Ôn Nhiên đang bách chuyển thiên hồi (*), vẻ mặt đắc thắng nhìn Ôn Nhiên, lại thấy trên tay Ôn Nhiên cầm một nửa điểm tâm đang ăn, liền biến sắc: "Đó là điểm tâm tôi mang đến cho Xuyên ca ăn!"
(*) Bách chuyển thiên hồi "
": Suy nghĩ rối bời, trăm lần nghĩ ngợi.
"........" Ôn Nhiên gian nan nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, "A, thật có lỗi, tôi thấy được nó được đặt trên bàn trong nhà chúng tôi, nên tôi tưởng là của dì giúp việc làm."
"Ăn thì ăn thôi," Phương Sầm Thu thấy gương mặt lại chuẩn bị dạy bảo mình của Thẩm Minh Xuyên thì vội vàng bổ sung, tâm tình y đang tốt, nhìn Ôn Nhiên cũng thấy thuận mắt hơn, "Chỉ là tôi mang không nhiều lắm, sợ là không đủ cho mọi người ăn."
Thẩm Minh Xuyên đáp: "Anh không thích ăn đồ ngọt."
Ôn Nhiên cố ý chọc giận y: "Đúng vậy, mỗi lần tôi mua đồ ngọt, vẻ mặt của anh ấy đều là ghét bỏ, bây giờ tôi đã tránh mua đồ ngọt, thức ăn đều dựa vào sở thích của anh ấy để mua, em không phải là rất tri kỷ sao?"
Thẩm Minh Xuyên mỉm cười, đáp: "Rất tri kỷ."
Trong nháy mắt Phương Sầm Thu liền biến thành bánh bao nhỏ thở phì phì, y hung hăng mà trừng mắt với Ôn Nhiên, mà Ôn Nhiên thì lại an nhàn thảnh thơi uống trà, nghĩ thầm nếu hôn nhân của cậu thực sự xuất hiện người thứ ba một lòng muốn chen chân vào, cậu có lẽ phải rút đao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!