Chương 4: Về Nhà

Editor: Min

Tới thứ bảy, mẹ Thẩm gọi bọn họ về nhà ăn cơm.

Thẩm Minh Xuyên lái xa, từ căn hộ của bọn họ về Thẩm gia mất khoảng một giờ đồng hồ, Ôn Nhiên ngồi ở trên xe, sự giao lưu giữa cậu và Thẩm Minh Xuyên là bằng 0, nên lúc đầu có tinh thần thì ngắm cảnh vật bên ngoài, nhưng không bao lâu thì bắt đầu buồn ngủ, đến tận khi về Thẩm gia rồi cậu cũng không biết.

Thẩm Minh Xuyên không thể không đánh thức con sâu ngủ này dậy.

"Tới rồi à?" Ôn Nhiên mơ mơ màng màng xoa mắt, lúc này dù sao cũng không nhận nhầm Thẩm Minh Xuyên thành Tiểu Lâm.

"Nhanh vậy."

Ôn Nhiên nhìn cảnh sắc bên ngoài, chỉ trong chốc lát lại muốn nhắm mắt vào ngủ tiếp.

Thẩm Minh Xuyên thấy vẻ mặt mệt mỏi của cậu, ngay cả mắt cũng không nguyện ý muốn mở, uyển chuyển nói, "Tôi hiểu chuyện thức đêm là khó tránh được, nhưng tình trạng cơ thể hiện tại của cậu rất đặc biệt, làm việc và nghỉ ngơi cần có quy luật."

"Gần đây mỗi ngày tôi đều ngủ sớm dậy sớm, thực sự không thức đêm." Ôn Nhiên vô cùng oan uổng, "Hơn nữa đây là hiện tượng bình thường trong thời gian mang thai, anh không có một chút thường thức nào phải không Thẩm tiên sinh?"

"........" Thẩm Minh Xuyên hơi xấu hổ, hắn bị khuyết thiếu trầm trọng kiến thức nuôi dạy trẻ (*), quả thật là hắn không biết.

(*) Nguyên gốc là Dục nhân tri thức "

": Dục trong giáo dục, còn nhân là con người ý... nên thực ra mình cũng không biết là tác giả muốn nói đến chỉ phần nuôi dạy trẻ con hay cả kiến thức về bà bầu nữa? Ai biết thì giúp mình nha.

Ôn Nhiên híp mắt lấy một quyển sách từ trong túi ra, nói: "Không biết cũng không sao, cho anh cuốn sách thảm khảo này."

"Hả?" Thẩm Minh Xuyên nhận lấy cuốn sách mà Ôn Nhiên đưa, mắt nhìn qua tiêu đề cuốn sách, không biết nên khóc hay nên cười.

Tên sách là: < Cùng vợ mang thai >

........

Thời gian đầu mới mang thai Ôn Nhiên có những biểu hiện rất nghiêm trọng, ăn gì đó có chút không vừa ý là dễ dàng nôn hết ra, hôm nay cậu lại để mặt mộc, không giống vẻ hoạt bạt như trên màn ảnh, cả người cậu thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

Mẹ Thẩm so với người chồng vô tâm Thẩm Minh Xuyên thì quan sát cẩn thận hơn hơn nhiều, nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Nhiên thì cực kì đau lòng, vội vàng dặn dò nhà bếp làm một bàn đồ ăn mà cậu thích, để tẩm bổ thật tốt cho cậu.

Xong việc, lại bắt đầu dạy dỗ Thẩm Minh Xuyên: "Đừng cả ngày chỉ biết công việc công việc, hiện tại Nhiên Nhiên đang mang thai cần sự quan tâm và chăm sóc của con, phải đặt thật nhiều tâm tư lên thằng bé."

Thẩm Minh Xuyên này sẽ là một người cha tương lai cực kì vô tâm, còn vừa phạm phải điều ngu xuẩn, nên lúc này cũng có chút đuối lý, hiếm khi ngoan ngoãn mà gật đầu nói: "Vâng."

"Hừ, vào tai phải ra tai trái, đừng cho là mẹ không biết, con giống hệt tính ba con."

"Sao cứ tính xấu là lại giống anh, không phải về sau anh đã sửa hết rồi à?" Ba Thẩm nằm không cũng trúng đạn thanh minh.

"Bây giờ em không có dạy dỗ bảo anh thay đổi." Mẹ Thẩm trừng chồng mình, lại tiếp tục nói với Thẩm Minh Xuyên, "Con phải mang Nhiên Nhiên đi ra ngoài nhiều một chút còn giải khuây các thứ nữa, tâm tình dễ chịu mới có thể ăn cơm ngon được, như vậy cục cưng mới có thể khỏe mạnh."

"Con biết rồi mẹ."

..........

Ôn Nhiên ngồi một bên nghe Thẩm Minh Xuyên bị giáo huấn, không nhịn được muốn cười.

Cậu trước kia vẫn nghĩ những người như Thẩm Minh Xuyên, tính cách cao ngạo như vậy phỏng chừng là từ nhỏ đã chúng tinh phủng nguyệt (*), thiên chi kiêu tử (**), hẳn là cao cao tại thượng ai cũng không với tới. Đến lúc mẹ Thẩm xuất hiện, Ôn Nhiên mới biết đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt "

": Được trăng sao vây quanh, ý chỉ đến việc lúc nào cũng được người vây quanh trọng vọng.

(**) Thiên chi kiêu tử "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!